[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 28

Khi Tống Kiều Kiều đứng dậy, chân cô yếu ớt, ngã thẳng xuống đất: “Phó Nghị…”

“Kiêu Kiều!”

Phó Nghị nghe thấy tiếng động, vội vàng ném đồ trong tay đi chạy thẳng đến đây, lao tới thì thấy giữa hai chân Tống Kiều Kiều bắt đầu chảy máu.

“A Nghị…em bé…”

Tống Kiều Kiều hoảng sợ khi nhìn thấy dòng máu đang chảy ra từ giữa hai chân: “A Nghị, nhanh lên…cứu con chúng ta…”

Phó Nghị gọi điện thoại, một tay quấn Tống Kiều Kiều trong chiếc áo khoác bông lớn, bế cô lao ra ngoài.

Vì ngõ nhỏ, nên xe cứu thương không vào được. Phó Nghị phải bế Tống Kiều Kiều ra ngoài đường lớn, tay anh bắt đầu tê dại vì căng thẳng quá mức. Anh thậm chí còn không có thời gian để mặc thêm quần áo ấm, suốt chặng đường, anh chỉ quan tâm ôm lấy Tống Kiều Kiều.

“A Nghị… em đau bụng…”

Tống Kiều Kiều ôm lấy Phó Nghị, bụng đau đến nỗi sắc mặt bắt đầu tái đi, khuôn mặt cô tái nhợt không còn một giọt máu: “Cứu con… nhất định phải cứu con…không cần lo cho em.”

“Không … Kiều Kiều, sẽ không sao… không sao đâu…”

Gió lạnh thổi vào mặt Phó Nghị như một lưỡi dao, những cảnh tượng trong quá khứ lại hiện lên: “Bé con sẽ không sao đâu, Kiều Kiều cũng sẽ ổn thôi…tin anh…”

“Đau quá…”

Tống Kiều Kiều cảm thấy cơn đau trong bụng như lan lên trên đầu. Đầu cô đột nhiên đau nhức, như muốn nổ tung: “A Nghị… em mệt quá…”

“Kiều Kiều…Xe cứu thương đến rồi.”

Mãi cho đến khi Tống Kiều Kiều được chuyển vào phòng cấp cứu, Phó Nghị liền ngã gục trước cửa phòng cấp cứu.

Các chiến hữu vây xung quanh liền chạy tới: “Anh Nghị, anh không sao chứ? Đi lấy nước nóng nhanh lên…”

“Anh Nghị, đây là quần áo của em, mặc thêm áo vào đi…”

“Chị dâu nhất định sẽ không sao đâu.”

“Đúng vậy…Đúng vây.”

Người Phó Nghị cứng ngắc, rất lâu sau thoát ra khỏi trạng thái xuất thần vừa rồi: “Nhớ kiểm tra mấy thứ tôi đã gửi cho các cậu… “

Thấy anh vẫn chưa quên chuyện này, chàng trai đứng ở bên cạnh trịnh trọng gật đầu: “Anh Nghị, anh yên tâm, chuyện này giao cho em, em nhất định sẽ tìm hiểu rõ ngọn ngành, lấy lại công bằng cho anh và chị dâu!”

Năm đó còn ở trong quân đội, mấy người anh em này đều được anh chiếu cố khi đó. Nhưng sau đó anh đi tù mấy năm, một số anh em vẫn còn ở lại quân, một số thì đã đổi nghề trở thành cảnh sát địa phương.

Năm đó anh dứt khoát ngăn cản bọn họ, không được liên lạc với mình. Lần này Phó Nghị ra tù, nếu không xảy ra những chuyện kỳ lạ kia, anh cũng sẽ không liên lạc, để họ chạy đến đây.

“Anh, bây giờ anh cứ lo cho chị dâu đi! Anh đừng nghĩ gì khác, chúng em sẽ lo những việc đó.”

Đèn trong phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, rất nhanh có một y tá vội vàng tới: “Thai phụ bị hoảng loạn, đứa trẻ trong bụng có dấu hiệu sinh non. Theo thể trạng hiện tại của thai phụ, tốt nhất nên mổ lấy thai. Các anh cùng người nhà thương lượng, nếu đồng ý, thì theo tôi đi ký tên.“

Phó Nghị nghe vậy, từ dưới đất đứng phắt dậy: “Tôi là người nhà, tôi ký… tôi ký…”

“Lại đây…”

Y tá nhìn người đàn ông tay cầm bút run rẩy, không nhịn được nói: “Đứa bé chưa được chín tháng, lại là mổ bắt con. Tôi cũng muốn nói cho anh biết về những rủi ro nhất định, tốt nhất anh nên chuẩn bị tinh thần…”

“Dù thế nào đi nữa, tôi xin các người… nhất định phải cứu… cứu cô ấy…”

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức…”

Cô y tá cất giấy tờ, rồi vội vàng rời đi.

Mấy người xung quanh Phó Nghị nhìn thấy tờ giấy, trong cột chữ ký, chữ ký trên đó rõ ràng không phải là “Phó Nghị”.

Mà là Lục Nghị.

Thấy vậy, một người có vẻ mặt phức tạp lên tiếng: “Anh Nghị…anh thật sự nghĩ kỹ rồi…”

“Tôi đã sử dụng danh tính của người khác nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể cứ mang theo cái thân phận giả mạo này cả đời được.”

Phó Nghị cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ ánh mắt của anh: “Bây giờ… Ngay cả con của mình, tôi cũng không bảo vệ được, tôi có thể làm gì khác đây…”

Nghe vậy, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều cảm thấy khó chịu. Hồi đó anh Nghị trong quân đội là niềm tự hào của bọn họ. Nhưng bây giờ… chỉ một hành động đã khiến người đứng đầu này trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.

5 năm này quả là một khoảng thời gian dài đối với bọn họ.

Mãi đến tận đêm khuya, đèn trong phòng mổ mới tắt.

Y tá đẩy đứa trẻ đang ngủ trong lồng ấp ra ngoài, nhìn Phó Nghị: “Thai phụ sức khỏe rất tốt, nhưng thuốc mê vẫn chưa hết, chúng tôi cần theo dõi thêm. Là một tiểu công chúa, em bé sinh non, nên chỉ nặng 2 cân 3 lạng, phải ở lồng ấp hai tháng để theo dõi thêm, sức khoẻ em bé hiện tại rất tốt.”

Phó Nghị ghé sát gần lại lồng ấp, nhìn bé con nhắm mắt không ngừng khóc. Thân mình nhỏ nhắn, nằm một mình trong lồng ấp, khàn giọng khóc: “Con ngoan, ngoan ngoãn… Mấy ngày nữa ba sẽ lại đến thăm con.”

“Không khóc…Bây giờ ba đi nhìn mẹ con trước nhé…”

Thấy người đàn ông nghẹn ngào, y tá đẩy lồng ấp đi: “Tôi đưa em bé đi trước…Thai phụ lát nữa mới được đẩy ra ngoài…”

“Cảm ơn… Cảm ơn…”

Lục Nghị cúi đầu, cố gắng không để cho mọi người xung quanh nhìn thấy khuôn mặt mình.

“Anh Nghị…”

Tống Kiêu Kiều chỉ cảm thấy mình đã có một giấc mơ rất dài, mơ về quá khứ của mình, mơ về những ngày tháng ngọt ngào bên Phó Nghị, mơ về Lục Hải Xuyên đang giận dữ, mơ về sự yếu đuối vô năng của mẹ mình…

Tất cả đều là quá khứ, bởi vì sự kích thích này… rất nhiều ký ức đã được khôi phục.

Khi cô mở mắt ra, Tống Kiêu Kiều nhìn lên trần nhà, trầm mặc hồi lâu mới khàn giọng nói: “Con đâu…”

“Con không sao cả… Bác sĩ nói, con gái chúng ta sinh non, phải ở trong lồng ấp hai tháng để theo dõi tình hình…”

Phó Nghị nắm tay Tống Kiều Kiều, đôi mắt đỏ ngầu: :”Đừng lo lắng…Con gái ở bên kia đã có anh lo…”

Tống Kiều Kiều động đậy đôi môi nứt nẻ của mình, Phó Nghị thấy vậy, nhanh chóng nhúng một miếng bông gòn vào nước, rồi chấm nhẹ lên môi cô: “Bác sĩ nói em bây giờ chưa được uống nước. Anh đã nhìn đồng hồ rồi…nửa tiếng nữa mới uống được.”.

“A Nghị. ..”

“Em…”

Phó Nghị nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Tống Kiều Kiều, đầy đau lòng: “Kiều Kiều…”

“Em thật vô dụng đúng không?”

Đôi mắt Tống Kiều Kiều không có tiêu cự nhìn lên trần nhà: “Lần trước em không bảo vệ tốt được cho con, lần này cũng vậy…”

“Không, Kiều Kiều… Không phải lỗi của em, đều do anh, là anh không chăm sóc tốt cho em…”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều cười khổ: “Có vẻ như bà ấy nói đúng. Mọi việc em đều phải dựa vào anh. Một khi rời xa anh, em sẽ chẳng là gì cả…”

“Không, Kiều Kiều của anh luôn biết cô ấy muốn làm gì từ khi còn nhỏ rồi.

Phó Nghị nắm lấy tay Tống Kiều Kiều, vội vàng nói: “Trước đây, Tống Kiều Kiều muốn trở thành một nhà thiết kế thời trang xuất sắc. Cô ấy nói muốn giỏi hơn mẹ mình…Muốn tất cả các cô gái đều mặc chiếc sườn xám do cô ấy thiết kế…”

Nếu không phải có chuyện xảy ra giữa chừng, anh phải vào tù, Tống Kiều Kiều đã không bị Thịnh Lương và Lục Hải Xuyên lừa, cô cũng không kết hôn với kẻ đã giết con mình nhiều năm như vậy.

Trong 5 năm, Tống Kiều Kiều đã sống trong sự dối trá do Thịnh Lương và Lục Hải Xuyên cẩn thận bày ra. Anh không dám nghĩ rằng với tính cách của Tống Kiều Kiều, nếu một ngày nào đó, cô biết được sự thật về chuyện sảy thai, biết cô đã kết hôn kẻ thù, lại chung chăn chung gối với hắn ta nhiều năm như vậy… Tống Kiều Kiều sẽ trở thành cái gì…

Anh không dám nghĩ tới, cũng không thể không suy nghĩ…

Khi Tống Kiều Kiều nghe Phó Nghị nói, trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh rời rạc: Thật sao?”

“Ừm…”

Phó Nghị không có nói dối, lúc này cũng không dám nói dối .

“A Nghị, anh đi tìm Lục Hải Xuyên…”

Tống Kiều Kiều nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy cô, cụp mắt xuống, không biết cô đang nghĩ gì.

“Kiều Kiều Nhi…”

“Lục Hải Xuyên nhất định biết Thịnh Lương đang ở đâu. Nói cho ông ta biết, ông ta không phải người tốt, Thịnh Lương cũng không phải…”

Sự kích thích bất ngờ này khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua, đồng thời cô cũng dần nhớ lại quá khứ giữa Thịnh Lương và Ngô Tĩnh, mối quan hệ giữa hai người này rất bất thường.

Tống Kiều Kiều bình tĩnh nói: “Nếu Ngô Tĩnh chỉ vì tiền mà cặp kè với Thịnh Lương thì hoàn toàn không phải, bởi vì năm đó, khi kết hôn với em Thinh Lương chỉ là một tiểu tử nghèo, mẹ em cũng sẽ không đồng ý gả em cho người như vậy.

Ngô Tĩnh vốn khinh thường Thịnh Lương là tên nhà quê, đến từ thâm sơn cùng cốc. Kể cả sau này, ngay cả khi anh ta thăng tiến khá nhanh, cô ta cũng sẽ không vừa mắt anh ta.”

Dù sao thì Ngô Tĩnh đã sớm ở cùng một chỗ với Lục Hải Xuyên. Hơn nữa Lục Hải Xuyên rất giàu có, làm sao cô ta có thể yêu Trịnh Lương, một tên “phượng hoàng nam” dựa vào vợ để thăng tiến.

Phó Nghị cũng nghĩ tới điểm này: “Vậy ra ‘ngoại tình’ giữa bọn họ chỉ là để duy trì một loại giao dịch cân bằng nào đó thôi sao?”

Tống Kiều Kiều yếu ớt gật đầu: “Để Lục Hải Xuyên tìm anh ta, em muốn ly hôn…”

Cô hiện tại đã khôi phục lại trí nhớ, những ký ức trước và sau khi sảy thai, Lục Hải Xuyên đã làm gì, Thịnh Lương đã làm gì. Còn có Lục Hải Xuyên đã tìm được bác sĩ tâm lý như thế nào để khiến cô quên đi quá khứ, cô đều nhớ.

Nghĩ đến đây, Tống Kiều Kiều nắm chặt tay Phó Nghị: “A Nghị…em mệt quá…em không muốn nhìn thấy bọn họ…”

Tất cả mọi người, kể cả mẹ cô.

“Được rồi, em vừa mới sinh con, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, những việc khác anh sẽ lo…”

“Được, từ nay về sau ai em cũng không muốn gặp.” 

Mẹ Tống cùng Tưởng Hoa mang canh gà đến, đứng ở cửa nghe được những lời này của Tống Kiều Kiều, hai mắt lập tức đỏ lên.

Đứng im một lúc, mẹ Tống nhét cặp lồng giữ nhiệt vào tay Tưởng Hoa: “Con trai, giúp dì nhé…”

Nói xong, bà quay người đi ra ngoài hành lang.Tưởng Hoa nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay, sau đó nhìn về phía cửa phòng, tiến lên gõ cửa, đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống trước cửa, rồi chạy ra ngoài đuổi theo mẹ Tống.

“Dì, con không nghĩ chị Kiều Kiều có ý đó đâu…Chị ấy vừa mới phẫu thuật xong, nên tâm trạng bây giờ không tốt là chuyện bình thường…”

Mẹ Tống lau nước mắt: “Dì biết, dì biết…”

Khi Phó Nghị ra mở cửa, anh thấy cặp lồng giữ nhiệt trên mặt đất, nhưng lại không biết ai đã mang canh đến.

Tống Kiều Kiều nhìn cặp lồng giữ nhiệt trong tay Phó Nghị, quay người đi: “Bỏ nó sang một bên đi.”

“Được.”

Phó Nghị nhìn sắc mặt Tống Kiều Kiều, trong lòng dâng lên một trận hoảng hốt: “Em muốn ăn gì? Chờ em ngủ, anh về qua nhà nấu cơm, rồi mang qua đây…”

“Không cần đâu…”

Tống Kiều Kiều tuy không nhìn Phó Nghị, nhưng vẫn đưa tay nắm lấy tay người đàn ông: “Xin anh hãy ở bên em nhiều hơn…”

Giọng điệu khác thường này khiến trái tim Phó Nghị bất giác thắt lại.

“Kiều Kiều Nhi, anh vẫn luôn ở đây, về sau chúng ta sẽ còn có rất nhiều thời gian…”

Phó Nghị nắm chặt tay Tống Kiều Kiều, nhẹ giọng nói: “Anh đã nghĩ xong rồi, chờ tới khi con gái không phải nằm trong lồng ấp nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.”

Tống Kiêu Kiều im lặng hồi lâu: “Chúng ta đi đâu?”

Phó Nghị dừng lại một chút, mím môi, cắn răng nói: “Tới nhà của anh.”

“Về làng cổ sao? Cũng tốt… phong cảnh ở đó rất đẹp. Chúng ta sẽ thuê một trang trại nhỏ dưới chân núi Lệ Hoa. Vào mùa xuân, chúng ta có thể đưa Viên Viên đi leo núi, còn mùa hè, chúng ta sẽ đưa con bé đi bắt cá trên sông…”

Tống Kiều Kiều cẩn thận nhớ lại. Nghĩ đến làng cổ năm năm trước, tất cả những việc cô và Phó Nghị đã làm…

“Vào mùa thu trên núi có rất nhiều trái cây…Đến lúc đó còn có thể vào núi hái nấm…”

Phó Nghị cúi đầu, im lặng nghe Tống Kiều Kiều nói hồi lâu, sau đó ngắt lời: “Kiều Kiều, ở đó không phải là nhà của anh, anh cũng không phải tên là Phó Nghị…”

Nghe vậy, vẻ mặt mong chờ của Tống Kiều Kiều chợt thay đổi.

“Kiều Kiều, có rất nhiều chuyện anh không thể giải thích với em, nhưng anh lấy danh dự của một người quân nhân cam đoan với em, anh chưa bao giờ lừa gạt tình cảm của em, cũng chưa bao giờ nghĩ tới đùa giỡn tình cảm của em. Năm năm trước, sau khi anh bị bắt giam, trước đó anh đã nhờ cấp trên, gửi gắm em cho họ chăm sóc, nhưng anh thật sự không ngờ… không ngờ…”

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng người mà anh từng tín nhiệm nhất, sẽ sa ngã hoàn toàn như vậy.

Bởi vì anh ở trong tù, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, khiến người bên ngoài buông lỏng cảnh giác, cho nên anh mới có thể sống sót đi ra.

Khoảng thời gian trước, có một cuộc thanh trừng lớn trong quân đội, dẫn đến sự sụp đổ của người đó.

Dù có nghi ngờ ai thì anh cũng không bao giờ nghi ngờ hắn, dù sao nếu không có hắn, anh đã chết ở nước ngoài từ lâu rồi.

 “A…” Tống Kiêu Kiều đang muốn gọi “A Nghị” nhưng lời vừa nói ra, cô lại cảm thấy những người xung quanh mình thật xa lạ.

“Anh họ Lục, tên là Lục Nghị…”

Lục Nghị vừa nói vừa vùi đầu vào cổ Tống Kiều Kiều: “Kiều Kiều Nhi, ở trước mặt Tưởng Hoa, với trước mặt tất cả mọi người, anh vẫn là Phó Nghị…”

Tống Kiều Kiều mặc dù không hiểu, nhưng cô vẫn yên lặng gật đầu.

“Phó Nghị thật đã bị bắn chết tại chỗ vì chống lại lệnh bắt giữ vào bảy năm trước…”

Tống Kiều Kiều: “…”

“Đó là lý do tại sao anh lại thế thân anh ta. Lúc anh ta rời khỏi nhà, mới chỉ có mười ba, mười bốn tuổi. Lại quanh năm chơi bời lêu lổng, kết bạn với đám bạn xấu, dính líu đến buôn bán ma túy…và là đối tượng bị cảnh sát nhắm đến. Sau đó, cảnh sát lần theo manh mối, rồi tìm ra quê của anh ta, nhưng đến đó mới phát hiện, ở đó cũng không đơn giản…”

Lục Nghị nói ra bí mật nội bộ không thể tiết lộ. Nếu trước đây anh còn là quân nhân, nói những lời này với Tống Kiều Kiều là vi phạm quy định nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ… anh đã ở tù năm năm không rõ nguyên nhân, mất con, bạn gái anh cưới kẻ thù, lại còn chung chăn chung gối với hắn hơn năm năm. Tất cả những gì Tống Kiều Kiều đã trải qua, ai có thể trả lại công bằng cho bọn họ?

“A Nghị, anh đừng nói nữa…”

Tống Kiều Kiều nghĩ đến những gì mình nhìn thấy ở chỗ Lục Hải Xuyên, cô không khỏi rùng mình, răng bắt đầu không tự chủ được là run rẩy va vào nhau: “Xin anh đừng nói nữa…”

“Được rồi, anh không nói nữa, Chỉ cần em tin anh là được.”

“Em tin.”

Ngoại trừ Lục Nghị, cô không còn biết nên tin ai, tín nhiệm ai nữa.

“Kiều Kiều, anh sẽ không làm hại em, không bao giờ.”

“Em biết.”

Bởi vì Tống Kiều Kiều vừa trải qua sinh mổ, hiện tại tâm trạng không được tốt, Lục Nghị không dám đồng ý để Tống Kiều Kiều xuất viện.

Trong thời gian Tống Kiều Kiều ở cữ, thỉnh thoảng sẽ sắp xếp hai bác sĩ tâm lý đến kiểm tra.

Nhưng Tống Kiều Kiều đặc biệt chống đối bác sĩ tâm lý, hàng ngày cô sẽ không để bất kỳ người lạ nào đến gần mình trong phòng bệnh, ngoại trừ những y tá thông thường.

Bác sĩ quan sát Tống Kiều Kiều qua cửa mấy ngày nay, cuối cùng lắc đầu nói: “Nhìn qua chị dâu không có các triệu chứng của trầm cảm sau sinh, mà giống như đang có gánh nặng tâm lý tương đối lớn. Tình trạng hiện tại của chị ấy còn nặng hơn triệu chứng trầm cảm sau sinh. Đối với chị dâu bây giờ, tôi nghĩ điều quan trọng nhất không chỉ là ở bên cạnh, mà còn phải giao tiếp với chị ấy một cách phù hợp. Giống người ta vẫn thường nói, muốn người khác mở lòng với mình, thì trước đó chúng ta phải thổ lộ thật chân thành. Chị dâu hiện giờ giống như đang chạy trốn khỏi một cái gì đó… Đây là một loại trạng thái đang cảm thấy thiếu an toàn trong lòng …”

“Tất nhiên, đây chỉ là phân tích dựa trên những quan sát bên ngoài của tôi trong mấy ngày qua. Tình huống cụ thể vẫn yêu cầu bệnh nhân phải phối hợp với bác sĩ để chẩn đoán và điều trị thích hợp hơn…”

Lục Nghị nhìn Tống Kiều Kiều đang thất thần ngồi trong phòng. Một lúc sau mới mở miệng nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn.”

Bác sĩ thở dài vỗ nhẹ lên vai Lục Nghị: “Anh Nghị, đừng nghĩ quá nhiều, nâng cao tinh thần, chăm sóc tốt cho chị dâu, còn có đứa nhỏ nữa…”

“Ừm.”

Tống Kiều Kiều những ngày này đều mơ thấy những gì cô đã chứng kiến ở Lục Hải Xuyên, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu cô lại tràn ngập những hình ảnh máu me còn sót lại kia.

“A Nghị…”

Tống Kiều Kiều tỉnh dậy vào giữa đêm, toàn thân toát mồ hôi lạnh, không ngừng dùng tay mò mẫm trong bóng tối: “A Nghị…A Nghị…”

“Anh ở đây, Kiều Kiều, anh ở đây…anh đây…”

Lục Nghị vội vàng bật đèn lên, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tống Kiều Kiều, trong lòng không khỏi đau đớn, anh ôm chặt cô vào lòng.

“Kiều Kiều không sợ… không sợ…”

“Lục… Lục…”

Hai hàm răng của Tống Kiêu Kiều đánh lập cập vào nhau, cố gắng hết sức để nói, nhưng cuối cùng lại không thể thốt lên lời.

“Kiều Kiều…”

Lục Nghị cau mày, cảm giác được lúc này Tống Kiều Kiều không phải đang gọi mình: “Em muốn nói gì sao?”

Tống Kiều Kiều nhìn Lục Nghị với đôi mắt ngấn lệ, gật đầu: “Lục… Hải Xuyên… Giết, giết người…”

“Cái gì?” Lục Nghị không khỏi kinh hãi: “Kiều Kiều… em có biết mình đang nói cái gì không?”

Tống Kiều Kiều gật đầu, trong mắt đẫm lệ: “Em đã nhớ lại rồi. Nhớ hết tất cả…”

“Năm năm trước, có một cô gái này tìm thấy thứ gì đó ở nhà Lục Hải Xuyên, và bị vệ sĩ riêng của Lục Hải Xuyên bắt lại, Lục Hải Xuyên, ông ta… ông ta đã giết cô ấy…”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *