[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 29

Lục Nghị trong lòng dâng lên một trận kinh hãi, tuy anh không biết rằng năm đó Lục Hải Xuyên đóng vai trò gì trong chuyện này. Nhưng theo lời của Tống Kiều Kiều, có vẻ như Lục Hải Xuyên đã khiến Tống Kiều Kiều mất trí nhớ, và chắc chắn ông ta làm điều này không phải là vì con gái mình.

Mà Lục Hải Xuyên, bị Tống Kiều Kiều chứng kiến cảnh ông ta giết người. Bởi vì Tống Kiều Kiều chảy cùng một dòng máu với ông ta, nến mới thoát được một mạng…

Cho nên ông ta mới làm cho Tống Kiều Kiều mất trí nhớ, sau đó sắp xếp Thịnh Lương kết hôn với cô, Ngô Tĩnh ở bên cạnh Tống Kiều Kiều làm bạn thân, bọn họ có nhiệm vụ trông chừng, đề phòng cô.

Cũng may mắn, đây chỉ là chứng mất trí nhớ chứ không phải là diệt khẩu.

Nghĩ đến đây, Lục Nghị đột nhiên cảm thấy sợ hãi: “Kiều Kiều Nhi, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa…”

“Không…A Nghị…cô gái đó…cô ấy rất thảm…rất thảm…”

Tống Kiều Kiều không ôm được Lục Nghị, nằm trên giường nghẹn ngào nói: “Lúc đầu em muốn gọi cảnh sát, em rất muốn cứu cô ấy, nhưng em không thể cứu được cô ấy. …”

“Kiều Kiều Nhi, không phải lỗi của em, thật sự không phải…”

Lục Nghị ôm chặt Tống Kiều Kiều, mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhưng anh có thể đoán được lúc đó Lục Hải Xuyên điên cuồng như thế nào

“A Nghị, có phải em rất vô dụng không? Em không thể cứu được con chúng ta, cũng không thể cứu cô ấy, có phải hay không, em rất vô dụng?”

“Không, Kiều Kiều không phải như vậy đâu!”

Lục Nghị nghe được lời này của cô, anh không khỏi chấn động, hiện tại Tống Kiều Kiều đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bế tắc. Nếu không thể thoát ra được, anh cũng không dám nghĩ tới hậu quả.

“Kiều Kiều, nếu Lục Hải Xuyên làm sai thì sẽ bị báo ứng. Tin anh, ông ta sẽ bị báo ứng. Dù là con của chúng ta hay cô gái kia, pháp luật đều sẽ bắt ông ta phải trả giá. Tin anh nhé…Kiều Kiều…”

Nếu như lần này không nhờ Tống Kiều Kiều gặp phải cơn ác mộng kia, để cô buông lỏng cảnh giác trong lòng mà nói ra những lời này. Anh không thể tưởng tượng được nếu Tống Kiều Kiều cứ chôn vùi những điều này thật lâu trong lòng, thì sẽ xảy ra chuyện gì.

“Kiều Kiều, tin tưởng anh một lần có được không?”

Tống Kiều Kiều gật đầu trong nước mắt. Những điều này đã ở trong tâm trí cô quá lâu, đặc biệt là sau khi biết thân phận thật của Phó Nghị.

Cô không dám nghĩ đến việc con của bọn họ biết rằng, ông ngoại của nó là một kẻ giết người tội ác tày trời, ba ba đã từng ngồi tù, rồi con của bọn họ sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu vớ vẩn như thế nào.

“A Nghị, em hận ông ta…”

“Anh biết.”

Lục Hải Xuyên là kẻ bội tình bạc nghĩa, tới khi giàu có thì lại bỏ rơi vợ con. Tống Kiều Kiều từ nhỏ sống không có cha, sau khi thành niên thì sống trong cảnh bị Lục Hải Xuyên quản thúc, chỉ cần nghĩ lại đến những ngày ấy thôi cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Tống Kiều Kiều khóc đủ rồi liền ngủ thiếp đi. Lục Nghị thu xếp cho cô xong thì bước ra cửa.

Hai người đàn ông, mỗi người đứng một bên cửa với vẻ mặt nghiêm túc.

Bọn họ thấy người trong phòng đi ra, do dự một lúc rồi đưa túi tài liệu cho Lục Nghị: “Anh Nghị, anh… nhìn xem…”

Lục Nghị không ngẩng đầu lên, cầm lấy túi tài liệu, người đàn ông kia dừng lại một chút, rồi nói: “Anh Nghị, anh chuẩn bị tâm lý một chút.”

Những bức ảnh trong túi hồ sơ quá đẫm máu, sau một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc do con người gây ra, thì không thể nào có kết quả tốt được.

“Ngô Tĩnh đâu, tìm được rồi à?”

Hôm qua, cảnh sát Lệ Thành đã liên lạc với chúng dm, nói rằng họ tìm thấy cô ta trên một chiếc thuyền buôn lậu ra nước ngoài. Tuy nhiên… khi cảnh sát địa phương tìm thấy cô ta, thì cô ta đang trong tình trạng bị tra tấn không nhận ra hình người nữa rồi…Đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhưng tình trạng không khả quan lắm, không biết có qua khỏi không…”

Người đàn ông vừa nói vừa thận trọng nhìn Lục Nghị: “Nghe nói cô ta là bạn của chị dâu, chuyện này có phải nói với chị dâu một tiếng không?”

“Không cần, có thể làm được những loại chuyện như này, thì bạn bè gì với loại người này chứ?”

Lục Nghị đối Ngô Tĩnh vốn không có nhiều ấn tượng, ngay cả khi lúc trước Ngô Tĩnh cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt anh, ít nhiều đã không còn ký ức nào nữa.

Sợ rằng trước đó Ngô Tĩnh đã được Lục Hải Xuyên sắp xếp phải để mắt đến Tống Kiều Kiều, nhưng Tống Kiều Kiều lại đơn giản coi con rắn độc này là bạn tốt.

“Ngô Tĩnh và Thịnh Lương chỉ là hai con chó được Lục Hải Xuyên nuôi ở bên cạnh Kiều Kiều mà thôi!”

Chỉ là không nghĩ tới, Lục Hải Xuyên thành cũng nhờ hai con chó này, mà bại cũng vì hai con chó này.

“Ngô Tĩnh biết rất nhiều chuyện của Lục Hải Xuyên, dù thế nào cũng không thể để cô ta chết được!”

Nhiều năm ở trong quân đội làm nhiệm vụ, anh đã sớm lĩnh hội qua rất nhiều thủ đoạn cả trong và ngoài nước, cũng có vô số cách để người sống không bằng chết.

“Chuyện này…Để em sắp xếp xem có thể chuyển cô ta về Đồng Thành được không…”

“Không, đừng để cô ta quay lại. Lục Hải Xuyên vẫn còn ở đây, nếu ông ta biết Ngô Tĩnh rơi vào vào tay cảnh sát, nhất định ông ta sẽ tìm cách làm cô ta không mở miệng được nữa…”

Nếu là trước đây, anh cũng không dám khẳng định, nhưng bây giờ… anh cơ bản có thể khẳng định, người mà Lục Hải Xuyên đã giết năm đó là ai.

“Lục Hải Xuyên là một kẻ điên…”

“Nếu lời chị dâu nói là đúng, thì nhất định phải có người đứng sau Lục Hải Xuyên…”

“Đi tìm hiểu xem Lục Hải Xuyên làm giàu như thế nào, cả Thịnh Lương nữa, một người nghèo khó đến từ nông thôn, tại sao lại được Lục Hải Xuyên coi trọng…”

Lục Nghị châm một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Khi cậu tìm được Thịnh Lương, hãy liên lạc với tôi đầu tiên…”

“Anh Nghị, anh biết đấy… điều này là trái quy định….”

Lục Nghị nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi tìm được hắn và giao cho các anh, thì tính chất chuyện này sẽ khác…”

“Anh Nghị, ý em không phải vậy. Anh đừng làm bậy. Bây giờ…”

“Tôi bây giờ làm sao? Con tôi còn đang nằm trong lồng ấp, vợ ông đây bị đám người chó má kia bức đến sắp phát điên rồi! Tôi còn có thể làm được gì đây?”

“Con mẹ nó, năm năm trước bọn họ đã hứa với tôi cái gì? Tại sao bây giờ lại làm khó tôi như vậy?”

Có lẽ là biết Lục Nghị hiện tại đang phát tiết đống cảm xúc bức bối trong lòng ra, nên hai người không rên một tiếng, tùy ý để Lục Nghị mắng chửi.

Cuối cùng, một người đàn ông lên tiếng: “Việc của cháu gái, tôi đã liên lạc với các chuyên gia ở thủ đô, đã sắp xếp xong rồi, dự kiến hai ngày nữa họ sẽ tới đây…”

“Anh, chúng em cũng đều rất lo lắng, cũng biết trong lòng anh hiện tại rất khó chịu, thấy anh như vậy chúng em cũng khó chịu…Trước kia đều là anh chiếu cố cho bọn em…”

“Được rồi, đừng nói nữa, hai người đi làm đi…”

Lục Nghị nhéo mắt, dụi đôi mắt đỏ hoe: “Tôi không sao đâu.”

“Anh… anh cứ chăm sóc chị dâu cho thật tốt, những chuyện khác chúng em sẽ lo…”

“Ừm.”

Ngoại ô thành phố Đồng Thành.

Chiếc xe sang trọng đỗ ở nơi hoang vắng, cách căn nhà bỏ hoang không xa.

Người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao màu trắng từ xa chậm rãi bước tới.

Người vừa đến gần chiếc xe, cửa sổ ghế lái chính đã được hạ xuống.

“Chị Hồng… có chuyện gì mà chị đến muộn vậy?”

Người đàn ông trên mặt râu ria chưa cắt tỉa, đôi mắt mệt mỏi sâu thẳm, quầng thâm dưới mắt hiện rõ.

Khi nhìn thấy người phụ nữ, vẻ nịnh nọt trên mặt anh ta cũng bắt đầu hoạt động mạnh mẽ.

“Chậc, chậc, chậc… đã bao lâu rồi nhỉ? Luật sư phong độ nổi tiếng sao lại rơi vào nghèo hèn như thế này?!”

Bị người phụ nữ chế nhạo, tên đàn ông đang ngồi trong xe, nhanh chóng đi xuống kính cẩn mời người lên xe.

“Chị Hồng… Van cầu chị, lần này chị thật sự phải giúp tôi…”

 Người phụ nữ không để ý đến lời cầu xin của Thịnh Lương, nhàn nhã nhìn bộ móng tinh xảo trên tay mình: “Tôi đúng là không nhận ra con chó này, thật ra chỉ là con chó con…”

“Không phải cậu thích Ngô Tĩnh sao? Chỉ là bị Tống Kiều Kiều bắt gian, như thế nào lại bán cô ta ra nước ngoài?”

“Chị Hồng, đây là hiểu lầm, đây chắc chắn là hiểu lầm…Tôi chỉ yêu cầu đưa Ngô Tĩnh rời khỏi Đồng Thành, ai biết được cô ta không vâng lời, nửa đường một hai bỏ chạy…”

Thịnh Lương lấy ra một điếu thuốc, nịnh nọt đưa cho người phụ nữ: “Chị Hồng, mùi hoa lê yêu thích của chị…Tiểu đệ khó lắm mới lấy được thứ này…Chị thử xem vị có còn như trước không?”

Nghe vậy, vẻ khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ cứng đờ trong giây lát, một lúc sau mới mở miệng nói: “Chậc, chậc, chậc… Tôi thật sự không có nhìn ra đấy…Tiểu Thịnh à…”

Vừa dứt lời, bàn tay sơn đỏ trực tiếp nắm lấy cổ người đàn ông: “Dám điều tra tôi sao? Còn không biết mình có bao nhiêu cái mạng!?”

“Chị…Chị Hồng…”

Thịnh Lương không ngờ người phụ nữ này lại ra tay, mặt anh ta đỏ bừng, cố rặn ra từng chữ: “Phó…Phó Nghị…không…không phải là…Phó Nghị. “

Sau khi nghe xong, tay của người phụ nữ thả lỏng ra một chút: “Ồ?”

Thịnh Lương ôm cổ thở hổn hển, anh ta biết người phụ nữ trước mặt này, đã từng sống một cuộc đời liếm máu trên đầu dao, trên tay nhuốm đầy máu, nhưng anh không ngờ rằng người phụ nữ điên rồ này lại dám ở giữa ban ngày liền ra tay.

“Đừng tưởng rằng tôi không dám ra tay với cậu…”

Người phụ nữ ghê tởm lau tay lên người Thịnh Lương, khinh thường nói: “Cậu chỉ là một con chó được Lục Hải Xuyên nuôi dưỡng. Cậu cho rằng mình là ai? Rời xa Lục Hải Xuyên, ly hôn Tống Kiều Kiều, rồi làm theo ý mình, thì cậu chỉ còn nước lăn về nơi núi rừng hẻo lánh kia thôi!”

Thịnh Lương nghe vậy, cúi đầu che giấu hận ý trong mắt: “Chị Hồng nói đúng, là tôi có mắt không tròng…”

“Được rồi! Tôi không ở đây để nghe những lời nói vớ vẩn của cậu…”

Người phụ nữ không kiên nhẫn xua tay: “Chuyện của Ngô Tĩnh tôi không có biện pháp. Chiếc thuyền đó bị cảnh sát bắt giữ, tôi có thể làm được gì chứ?”

Vẻ mặt của Thịnh Lương đột nhiên thay đổi: “Cái gì!? Con khốn đó…”

Thấy vẻ mặt của người phụ nữ tối sầm lại, Thịnh Lương nhanh chóng đổi lời: “Chị Hồng, chị không phải ở Lệ Thành còn có người thân sao? Nếu là về vấn đề nhập cư trái phép, thì có thể tính đến việc di dân…”

“Ngu xuẩn! Cậu nghĩ rằng tôi có biện pháp giải quyết, hôm nay còn tới gặp cậu làm gì?”

Người phụ nữ nhìn bộ dạng hèn mọn của Thịnh Lương, lại oán hận nói: “Tôi lúc trước đưa cậu tới trước mặt Lục Hải Xuyên chỉ vì cậu là một kẻ vâng lời. Ai mà biết, một con chó, lại có thể không trung thực như vậy! Dù nuôi phụ nữ ở bên ngoài thì cũng thôi đi, lại còn để lộ nhiều nhược điểm như vậy trước mặt cô ta…Thịnh Lương…”

Vừa nói, giọng điệu của người phụ nữ càng lạnh lùng hơn, đưa tay lên khuôn mặt đỏ bừng của Thịnh Lương, vỗ nhẹ nói: “Không hổ là người đàn ông có thể xem trọng Ngô Tĩnh. Lục Hải Xuyên và cậu đều giống nhau, chỉ có vẻ bề ngoài, nhưng đầu óc thì ngu xuẩn!”

“Cái… cái gì?”

Sắc mặt Thịnh Lương vừa mới tốt lên được chút, lại lập tức tái đi, người phụ nữ thu tay lại, lạnh lùng nói: “Ngô Tĩnh vừa mới vào cấp hai đã ngủ với Lục Hải Xuyên. Nếu không thì cậu nghĩ thế nào, mà cô ta lại có thể ở bên cạnh Tống Kiều Kiều nhiều năm như vậy?”

“Bản chất thật sự của Ngô Tĩnh chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy được. Cậu chính là kẻ ngu duy nhất bị cô ta làm cho rối bời đầu óc!”

Thấy người phụ nữ lại muốn tức giận, Thịnh Lương nhanh chóng trấn an: “Tống Kiều Kiều đã sinh con, nhưng Phó Nghị vẫn chưa nói cho ai trong nhà họ Phó ngoại trừ em họ của hắn… kể cả chú của hắn cũng chưa biết…”

“Vậy cậu nghi ngờ hắn không phải là Phó Nghị thật sự?”

“Không, không, không… Không phải nghi ngờ, tôi đã xác minh rồi…”

Thịnh Lương vừa nói vừa lật người tìm túi đựng tài liệu trên xe: “Tôi đã lừa mẹ của Tống Kiều Kiều lấy của tóc của Phó Nghị và làm xét nghiệm ADN…”

“Phó Nghị này không có quan hệ huyết thống với nhà họ Phó!”

Khi nghe được điều này, khuôn mặt của người phụ nữ lập tức tối sầm lại: “Cái gì?”

“Chị Hồng, hắn không phải là Phó Nghị, nhưng hắn lại ở Phó Gia Thôn nhiều năm như vậy, năm đó đại ca chết, nói không chừng hắn cũng liên quan đến việc này… Không bằng…”

Thịnh Lương còn chưa nói xong đã nghe thấy một tiếng “bốp”.

Người phụ nữ tát mạnh vào mặt Thịnh Lương, khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Thịnh Lương liền sưng lên.

“Kể từ hôm nay, nếu tôi còn nghe được những lời liên quan đến chuyện đó, cậu cùng Ngô Tĩnh, đôi dã uyên ương các người cùng xuống suối vàng đoàn tụ đi! Cút ra!”

“Hồng…Chị Hồng…”

Thịnh Lương vừa mở miệng thì một họng súng dí vào sau đầu anh ta: “Chị Hồng, tôi, tôi thật sự không có ý đó… Chị Hồng… hãy tin tôi… Tôi sẽ không bao giờ phản bội chị!”

Sợ người phụ nữ không tin.

Thịnh Lương cắn răng nói: “Chị Hồng, tôi thật sự sẽ không phản bội chị. Thật sự! Chuyện đó cho dù tôi có chết cũng sẽ không bao giờ nói ra! Tin tôi!”

Lời nói còn chưa nói xong, người phụ nữ kêu là “Chị Hồng” này mới gật đầu với người đàn ông ở phía sau Thịnh Lương.

“Cậu không phải sẽ không bội tôi! Mà là không dám… Nhìn cậu hèn nhát như vậy, với chút dũng khí này, chỉ có thể dỗ dành được mẹ con Tống Kiều Kiều… Cậu ở trước mặt tôi tính là gì chứ? Hả?”

Người phụ nữ chỉ ngón trỏ chọc vào trán Thịnh Lương, trong mắt lại tiếp tục giễu cợt: “Hai mươi năm trước, Tống Ngọc bị Lục Hải Xuyên lừa, hai mươi năm sau bà ta vẫn bị đàn ông lừa gạt! Cả đời này của bà ta đều là lừa gạt!…”

“Chị Hồng, chị Hồng… Tôi, tôi biết mình sai rồi, chị Hồng…”

“Được rồi, tôi ở đây để nói với cậu, cậu không cần phải mơ mộng về Tống Kiều Kiều nữa… Tránh xa Tống Kiều Kiều ra, càng xa càng tốt. Bằng không… Lục Hải Xuyên không muốn mạng của cậu, nhưng tôi muốn!”

Nghe vậy, sắc mặt Thịnh Lương đột nhiên thay đổi: “Chị Hồng, vậy tôi…tôi…”

“Cậu vẫn còn đang nghĩ đến công ty luật của mình sao? Mọi thứ đều thuộc về Lục Hải Xuyên, hiện tại Lục Hải Xuyên cùng cậu xé rách mặt, cậu còn có cái gì?”

Người phụ nữ nói xong, đeo chiếc kính râm được người đàn ông mặc đồ đen đưa cho, rồi đuổi Thịnh Lương ra khỏi xe.

“Ngu xuẩn!”

“Chị Hồng! Chị không giúp tôi, chẳng lẽ không nghĩ tới Tống Kiều Kiều sao? Cô ta ở cùng với cái tên Phó Nghị đó, chị yên tâm sao?”

Đôi môi đỏ của người phụ nữ thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo: “Nó bị người phụ nữ kia nuôi dạy thành một đứa ngu ngốc, cùng tôi có quan hệ gì?”

Đứa con gái mà từ khi sinh ra, bà ta đã không nhìn nó lấy một cái, thì làm sao có tình cảm gì được chứ?

Gió lạnh buổi sáng sớm thổi qua, khiến Thịnh Lương lạnh sống lưng, hắn đáng lẽ phải biết rằng máu lạnh tàn nhẫn như Tống Hồng, giết người không ghê tay như Lục Hải Xuyên… Hai người ác độc tàn nhẫn này làm sao có thể nhớ được hai chữ “huyết thống” viết như thế nào?

Nếu Tống Hồng thực sự quan tâm đến Tống Kiều Kiều, sao bà ta có thể để Tống Kiều Kiều mang thai vào năm năm trước? Rõ ràng lúc đó bà ta đang ở Ngô Châu, nhìn Tống Kiều Kiều từ nhỏ học kém mà lại chọn cách làm ngơ…

“Ha…”

Thịnh Lương cười lạnh, nghĩ đến chiếc máy ghi âm được bí mật lắp trên xe: “Những người này không tin bất được bất kỳ ai cả, bọn họ làm sao có thể có thứ gọi là lương tâm chứ…”

Anh ta đã chăm chỉ nhiều năm như vậy… Chỉ vì một Ngô Tĩnh, lại thêm tên đàn ông mạo danh kia mà mọi thứ đều bị huỷ hoại trong chốc lát…

“Phó Nghị! Mày đáng chết!”

Chiếc xe sang trọng lái đi cách đó không xa.

Người phụ nữ trong xe thò tay xuống gầm ghế, lấy ra một chiếc máy ghi âm: “Cái con chó này, nhiều năm như vây, cũng luyện được cái bản lĩnh này!”

“Chị Hồng, chúng ta có nên…”

Trước khi người đàn ông đang lái xe nói hết câu, thì người phụ nữ ngồi đằng sau liếc anh ta một cái: “Hắn chết rồi, anh đi đâu tìm được kẻ thế thân?”

“Nhưng… hắn biết quá nhiều…”

“Tống Hồng đã chết hơn 20 năm rồi… Dựa vào mỗi lời nói của hắn…Có ai thèm tin không?”

“Vậy… đại ca…”

Sự căm hận trên mặt người phụ nữ hiện rõ tới nỗi, cặp kính râm cũng không thể che giấu đi được: “Câm miệng!”

Bao nhiêu năm nay…Bà ta không chỉ hận Lục Hải Xuyên, mà còn có Tống Kiều Kiều.

“Buổi trưa hôm nay đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông lớn ở ngoại ô núi Liên Hoa. Sau khi một chiếc ô tô hạng sang đâm vào vách núi, thân xe tự bốc cháy, ngọn lửa đã được dập tắt sau mọi nỗ lực của lực lượng cứu hỏa. Hiện chưa có thương vong về người, chiếc xe bị hư hỏng nặng, chỉ có phần thân xe bị đốt cháy. Nguyên nhân vụ tai nạn vẫn chưa được xác minh…”

Tại một quán mì nhỏ ven đường.

Thịnh Lương nghe bản tin ánh mắt không có chút lay động, như thể đã quen rồi.

Ở bên kia bệnh viện.

Lục Nghị cũng xem được tin tức, nhìn thấy hình ảnh chiếc xe mờ ảo trong đoạn phim chớp nhoáng của tin tức.

Lục Nghị thấy vậy đi đến cuối hành lang gọi điện thoại.

“Vụ tai nạn ô tô trưa hôm nay ở núi Liên Hoa, đã tra ra được chủ xe là ai chưa?”

“Anh Nghị, đó là xe giả.”

“Cậu nhớ khi kiểm tra Ngô Tĩnh, cô ta có một chiếc xe cùng mẫu. Hãy tra xem, ai là người đang sử dụng chiếc xe đó…”

“Anh Nghị, anh nghi ngờ…”

“Thịnh Lương.”

Lục Nghị chưa bao giờ ngừng nghi ngờ về Thịnh Lương. Ngay từ khi Thịnh Lương xuất hiện bên cạnh Tống Kiều Kiều, anh liền có một loại trực giác mách bảo, sự xuất hiện của hắn không phải là ngẫu nhiên, mà là sắp xếp có chủ đích.

Loại chủ đích này không phải chỉ vì Lục Hải Xuyên.

“Anh, chúng em lại tra được. Sau khi Ngô Tĩnh biến mất, Thịnh Lương cũng biến mất. Chúng em cũng đã cử người tới công ty luật của anh ta theo dõi 24/24…”

 “Tôi biết rồi.”

Lục Nghị cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, rồi bình tĩnh lại.

Sau đó anh trở lại phòng của Tống Kiều Kiều.

Có lẽ những lo lắng còn tồn đọng trong lòng cô đã không còn nữa, Tống Kiều Kiều dường như đã lấy lại được năng lương tích cực hơn trước rất nhiều.

“A Nghị…”

“Ăn chút gì đi… dạo này em sụt cân rồi…”

Tống Kiều Kiều lắc đầu: “Em không muốn ăn, không muốn ăn.”

“Con gái đâu rồi.”

Lục Nghị xoa đầu Tống Kiều Kiều: “Vừa rồi anh đi nhìn, con còn đang ngủ, so với lúc mới sinh đã có da có thịt hơn rồi…Y tá nói bên trong có rất nhiều đứa trẻ sinh non, nhưng con bé là đứa ăn khoẻ nhất… Điểm này có chút giống anh, hồi nhỏ anh ăn rất được…”

“Người xưa không phải có câu nói, con gái giống cha sao…?”

“Đúng vậy, cho nên con gái giống anh.”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều mỉm cười: “Lớn lên giống anh quá đen, không ai muốn thì làm sao bây giờ?”

“Con gái của chúng ta, trừ bỏ chúng ta muốn, ai dám muốn? Chúng ta nuôi con bé cả đời, tránh cho con bé bị người xấu lừa đi.”

“Được rồi…”

Tống Kiều Kiều dường như chợt nhớ ra điều gì đó, vòng tay ôm lấy eo Phó Nghị: “Em có thể nộp đơn kiện ly hôn, ly hôn xong chúng ta sẽ đi lĩnh chứng.”

“Được!”

“Em sẽ đặt tên con là Lục Viên… đoàn tụ, viên mãn…”

Tống Kiều Kiều vùi đầu vào trong vòng tay của Lục Nghị: “Em muốn con bé có một gia đình hoàn chỉnh, một tuổi thơ trọn vẹn… một cuộc đời tươi đẹp…”

“Kiều Kiều chỉ cần chúng ta ở đây, cuộc đời về sau của con gái nhất định sẽ như vậy.”

“Vâng.”

Ba tháng sau.

Em bé Lục Viên cuối cùng cũng được ra khỏi lồng ấp, tuy vẫn là một cô bé gầy nhỏ nhưng nhìn bằng mắt thường, cô bé đã tròn trịa hơn rất nhiều.

Lần đầu tiên sau khi Tống Kiều Kiều ở cữ, có một nhóm người lạ đang tụ tập trước cửa phòng của cô.

Lục Nghị vừa rời đi, một nhóm nam nữ ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở cửa, phu nhân dẫn đầu trang điểm nhẹ nhàng, trên đầu có thấy được tóc bạc nổi lên rõ ràng.

Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa nhìn thấy Tống Kiều Kiều, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ: “Đây là Kiều Kiều, đúng không…?”

“Dì… dì là…”

“Ta…Ta…Ta là…”

Vị phu nhân trên mặt thoáng hiện ra chút bối rối, bà được người khác dìu bước vào phòng: “Ta biết, ta đến hơi muộn, con gái, con đã chịu khổ rồi…”

“Dì…?”

Tống Kiều Kiều khó hiểu nhìn đám người, khẽ cau mày: “ Mọi ngươi đây là…”

“Ta là mẹ của Lục Nghị…Năm năm trước Nghị xảy ra mâu thuẫn với gia đình… Đứa nhò này…”

Bà vừa nói, hai mắt liền đỏ lên: “Đứa nhỏ này tính cách rất bướng bỉnh…Nó đã không ở liên lạc gì với gia đình năm năm rồi…Thậm chí có vợ con cũng không báo về cho chúng ta một tiếng…”

“…”

Tống Kiều Kiều nhìn người trước mặt cô, sắc mặt có chút thay đổi: “Dì à… con…”

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp mặt gia đình thật sự của Lục Nghị trong tình huống như này.

Càng không nghĩ tới thân phận của Lục Nghị lúc này còn chưa được khôi phục, thì người nhà thật sự của anh đã tìm tới cửa.

“A Nghị anh ấy không phải…”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *