Cô sẽ không bao giờ hiền lành nhẫn nhịn như mẹ Tống, biết chồng ngoại tình sau lưng, nhưng lại không tranh không đoạt gì từ chồng mình.
Nhưng cô thì khác, tên đàn ông tệ bạc đó gặp báo ứng là chuyện anh ta nhất định phải gặp, nhưng anh ta còn thiếu nợ cô, tất nhiên cô phải đòi món nợ này cả gốc lẫn lời.
Mẹ Tống: “Con… con định làm gì?”
Tống Kiều Kiều liếc nhìn bầu trời u ám bên ngoài, một tia sét xẹt qua không trung, theo sau là tiếng sấm rền vang.
“Việc này mẹ không cần lo lắng…tiền của anh ta, con phải lấy về tay hết tất cả.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Đứa con riêng của người ba cặn bã kia nhỏ hơn cô 5 tuổi, bởi vì cô là con gái, nên nhiều năm ở bên ngoài nuôi con ngoài dã thú, sau khi ly hôn thì cũng chẳng đoái hoài gì tới cô, hiện tại lại nuôi con hoang của kẻ khác hơn hai mươi năm, thật nực cười.
Nghĩ tới đây, trong lòng cô vụt lên một tia vui sướng, vì quả báo mà ông ta nhận được.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cậu thanh niên đứng ở cửa thấp giọng nói: “Chị… anh trai em nói hồi chiều may mà có chị giúp, nên tối nay anh ấy muốn nấu cơm tối mời chị. Nếu chị không phiền… chúng ta cùng ăn cơm cơm nhé?”
Cô liếc nhìn người đàn ông đang bận rộn ở phòng bếp bên ngoài, mỉm cười gật đầu: “Được…”
Tháng bảy ở Đồng Thành cực kỳ nóng bức, ngay cả gió đêm cũng mang theo loạt không khí bí bách.
Hai nam một nữ ngồi ăn trong phòng có vẻ không thích hợp lắm, nên cậu bé dọn bàn ra sân, rồi cả ba cùng ngồi ăn dưới gốc cây hồng ngoài sân.
Bữa tối gồm ba, hai món thịt, một món chay, nhìn ra được hai món thịt kia là cố ý làm để cảm ơn cô.
Phó Nghị lau mồ hôi trên mặt, khàn giọng nói: “Tôi không biết cô thích cái gì, chỉ tuỳ tiện làm mấy món thôi, cô đừng chê…”
Tống Kiêu Kiều liếc mắt nhìn cánh tay của người đàn ông, rồi lại nhìn trên bàn toàn là những món cô yêu thích, rồi lắc đầu: “Không chê, đều là những món tôi thích ăn.”
Cậu thanh niên ở một bên cười lớn nói: “Em đã bảo rồi mà, nhìn chị rất dễ gần, chắc chắn sẽ không ghét chúng em.”
Đôi mắt của Phó Nghị giật giật, ba người ngồi vào bàn, anh đưa cho Tống Kiều Kiều và tiểu đệ một chai coca lạnh, rồi tự mình mở chai bia.
Trong bữa ăn, cậu thiếu niên cảm thấy Tống Kiều Kiều là người có tính cách tốt, nên cậu cũng phá lệ nói chuyện làm bầu không khí sôi nổi hơn, trong khi người đàn ông vẫn luôn cúi đầu uống bia, không hé một câu.
Tống Kiều Kiều liếc mắt, đánh giá người đàn ông trước mặt, anh có làn da ngăm đen quá mức, lông mày dậm, đôi mắt đen nhánh như diều hâu, trên trán có một vết sẹo sắc nét, trông giống như là vết cắt của dao hoặc thứ gì đó.
Tổng thể khuôn mặt của người đàn ông cứng rắn lãng tử , gân cốt của các bộ phận trên cơ thể đặc biết phát triển rất tốt. Dáng người rất vạm vỡ, có lẽ là quanh năm làm việc chân tay trên cánh tay cơ bắp cũng rất rắn chắc.
Không biết tại sao, người đàn ông chỉ im lặng ngồi đó, còn Tống Kiều Kiều lại có một lại ảo giác giống như đã từng quen.
Nhưng đó chỉ là sự nghi ngờ thoáng qua trong tâm trí cô mà thôi.
Cậu thanh niên tính tình hướng ngoại vui vẻ, không giống như người đàn ông kia, rất ít nói.
“Chị ơi, nghe qua giọng nói của chị, chị là người Đồng Thành à?”
Tống Kiều Kiều gật đầu: “Ừ, có chuyện gì vậy?”
Cậu thiếu niên xấu hổ sờ sờ đầu mình, ngượng ngùng nói: “Này là… Là anh Trụ Tử…Anh ấy muốn tìm…”
Chưa kịp nói hết những lời còn lại, người đàn ông đáng cúi đầu gắp một miếng thịt vào bát của cậu: “Đang ăn thì đừng nói chuyện, thịt cũng không thể lấp được cái mồm nhiều chuyện của cậu.”
Cậu thanh niên xấu hổ cười hai tiếng, liền đem những lời chưa nói nuốt hết vào trong bụng.
Tống Kiều Kiều không nghĩ nhiều về chuyện này, từ cuộc trò chuyện lúc chiều, cô chỉ nghĩ rằng cậu bé muốn nhờ cô giúp tìm việc làm cho hai người ở địa phương.
“Tôi cũng mới trở về Đồng Thành không lâu, cũng không quen nơi này lắm… Qua mấy ngày, tôi nhờ người hỏi xem có công việc gì thích hợp với hai người hay không.”
Phó Nghị nặng nề nhìn người phụ nữ nhân trước mặt, sau một hồi thấp giọng nói: “Không cần, tôi vẫn có thể làm việc ở công trường.”
Mặc dù buổi chiều anh có mâu thuẫn với chủ thầu, thậm chí còn bị chủ thầu đánh, người ở công trường đã gọi cảnh sát đến. Đương nhiên cảnh sát cũng không lạ gì chuyện này, chủ thầu chắc chắn sẽ khóc lóc với cảnh sát, nhằm giảm bớt đi sự tình. Hơn nữa có lẽ hắn ta không muốn đền tiền, nếu muốn giải quyết riêng, thì chỉ có thể để anh vẫn ở lại công trường làm việc.
Tống Kiều Kiều nghe vậy, không khỏi liếc nhìn người đàn ông: “Hắn đánh anh như vậy, anh còn muốn tiếp tục làm việc cho hắn?”
Phó Nghị gật đầu: “Thiếu tiền.”
Nói xong, người đàn ông không mở miệng nói nữa.
Tống Kiều Kiều liền hiểu ra, thì ra tiền cũng sẽ làm khó vị hảo hán này.
Từ những gì người đàn ông trung niên nói lúc chiều, có vẻ như người trong nhà cần dùng đến tiền.
Phó Nghị im lặng uống hết chai bia, bởi vì đầu bị thương, nên không tiện ngồi ở ngoài sân hứng gió buổi tối: “Hai người từ từ ăn, tôi về phòng một lát.”
Thấy anh sắp rời đi, cô dặn dòi: “Anh vừa rồi uống bia, nên không uống được thuốc chống viêm.”
“Ừ.” Trả lời xong, người đàn ông đứng dậy trở về phòng.
Chỉ còn lại cậu thiếu niên, cậu ngượng ngùng gãi đầu nói: “Thật ra anh trai em trước đây không như vậy… Chỉ là… chỉ là…Haizz…”
Tống Kiều Kiều không để ý nhiều, chủ động chuyển chủ đề: “Hai người đến từ đâu?”
Cậu thiếu niên cười, nói: “Bọn em đến từ Ngô Châu.”
Cậu thiếu niên bắt đầu kể về quê hương của mình: “Ở quê em có một ngôi làng cổ tên Tuyền Hà rất nổi tiếng, còn có núi Hạnh Hoa, hàng năm có rất nhiều khách du lịch đến đó tham quan. Lễ hội mùa xuân và mùa thu vẫn luôn rất náo nhiệt.”
Khi Tống Kiều Kiều vừa nghe đến làng cổ Tuyền Hà, cô hơi giật mình, “Làng cổ Tuyền Hà … Tôi hình như đã nghe qua về nó ở đâu đó…”