[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 30

“Con ngoan, con đã phải chịu đựng nhiều uỷ khuất rồi… tất cả đều là lỗi của dì…”

Người phụ nữ trung niên rưng rưng nước mắt, lông mày có chút giống Lục Nghị, nhìn thấy mình đã hù dọa Tống Kiều Kiều, bà không nhịn được lại xin lỗi.

“Xin lỗi, dì làm con sợ sao?”

“Mẹ, chị dâu con mới sinh em bé, nên con mới bảo mẹ đợi thêm một thời gian nữa. Mẹ thấy đấy, chị ấy vẫn chưa bình phục hẳn…”

Người đàn ông trong đám người vội vàng bước tới bên cạnh vị phu nhân kia.

Tống Kiều Kiều vốn đang rất xấu hổ, lúc này mới bớt xấu hổ đi một chút.

Tống Kiều Kiều chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ gặp gia đình của Lục Nghị hoàn cảnh như này. Giờ cô vẫn đang là phụ nữ đã kết hôn, lại sinh con ngoài giá thú…

Nếu gia đình của Lục Nghị biết được điều này… Về sau họ sẽ nghĩ cô như thế nào, con của cô phải làm sao đây?

“Kiều Kiều…”

Lục Nghị vừa bưng hộp cơm đi vào, liền nhìn thấy một đám người trong phòng bệnh, sắc mặt lập tức tối sầm.

“Ai bảo mọi người đến!?”

“Anh… Mẹ chỉ muốn…”

Lục Nghị đẩy người trước mặt ra, bước tới ôm chặt Tống Kiều Kiều vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi…”

Tống Kiều Kiều run rẩy, nghiêng người về phía trước, vùi đầu vào trong ngực Lục Nghị, một lúc sau mới lên tiếng: “Ừm.”

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện…”

Lục Nghị nhìn thanh niên đang đứng đó, rồi lại nhìn vẻ mặt sợ hãi của người phụ nữ trung niên:

“Mẹ, mẹ như vậy sẽ doạ sợ Kiều Kiều…”

“Con…A Nghị, nhìn xem đi, từ khi rời nhà, con sống như thế này sao?”

Người phụ nữ trung niên rưng rưng nước mắt: “Bây giờ vợ con như thế này, cháu gái của mẹ nhỏ như vậy…Con à…sao con có thể tàn nhẫn như vậy, không liên lạc với gia đình…”

“Mẹ…”

“Dì ơi…không thể trách A Nghị được …” Tống Kiều Kiều nghe vậy cảm thấy không đành lòng: “A Nghị…anh ấy.”

“Ta biết, ta đều biết nó từ nhỏ đã có chính kiến của riêng mình, nhưng cũng không thể để vợ và con gái mình chịu khổ như vậy…”

 “Mẹ…”

Ngay lúc Lục Nghị định nói gì đó, thì Tống Kiều Kiều vỗ nhẹ vào tay Lục Nghị nói: “Anh, dẫn dì đi nhìn con đi…”

Vì sức khỏe của Tống Kiều Kiều vẫn chưa tốt lắm, nên thỉnh thoảng sẽ có bảo mẫu tới chăm em bé.

Thấy người vẫn đứng yên, Tống Kiều Kiều kéo vạt áo của anh, nói: “Đi đi.”

“…”

Kể từ lúc Lục Nghị xuất hiện, không khí trong phòng bệnh liền trở nên cực kỳ yên tĩnh. Hiện tại Tống Kiều Kiều đã mở miệng, mẹ Lục lúc này mới nhìn người đang đứng phía sau: “Đều đừng đứng ngốc ra đó, con ở lại đây chiếu cố chị dâu, chúng ta đi một chút sẽ trở lại…”

Bị nhắc đến, cô gái trẻ liền gật đầu: “Vâng.”

Lục Nghị không yên tâm nhìn cô, Tống Kiều Kiều cười trấn an anh: “Đừng lo lắng, em không sao.”

“Ừm.”

Tống Kiêu Kiều nhìn mọi người đang dần rời đi, không hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ở tình huống này, cô thậm chí còn không biết liệu mình còn có thể chọn ở bên Lục Nghị nữa hay không.

Có thể nhìn ra được, gia đình của Lục Nghị, nhất là mẹ anh, rất đau lòng cho anh, dù anh đã không liên lạc với họ nhiều năm như vậy.

Nhưng người nhà của anh đã đến sau khi biết tin tức của Lục Nghị. Nhìn thấy Lục Nghị cũng không có tức giận chất vấn anh, hay có những lời lẽ coi thường cô, trong mắt của mẹ Lục thậm chí còn lộ ra vẻ khổ sở, đau lòng và… thương xót.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy những cảm xúc phức tạp đó trong mắt của mẹ Tống, chưa bao giờ.

“Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều, tối qua dì cả của em nhận được điện thoại, người kia báo cho bà ấy biết về tin tức của anh cả, còn nói cả tình hình hiện tại của chị và anh cả, vốn định là đêm qua liền bay tới, nhưng sợ sức khoẻ của chị chưa ổn định, nên bà ấy một đêm không ngủ, buổi sáng nay liền ngồi may bay chuyến sớm nhất để đến đây.”

“Đêm qua?…”

“Vâng! Chúng em từ Thủ đô đi đến đây, cả quãng đường này chúng em không ngừng nhanh chóng để đến kịp đây…

Tống Kiều Kiều nghe vậy thì cảm động không thôi: “Vậy là cả ngày nay, mọi người vẫn chưa có nghỉ ngơi qua sao?”

“Vừa rồi dì cả của em nói không được để lại ấn tượng xấu cho chị dâu, trước khi tới đây chúng em đã được yêu cầu phải chỉnh trang lại một chút rồi mới đến thăm chị.”

Cô gái vừa nói vừa gọt táo cho Tống Kiều Kiều: “Dì cả cũng dặn chúng em đừng dọa sợ chị, chị là tâm can bảo bối của anh cả, cũng là tâm can bảo bối của nhà họ Lục chúng em…”

Tống Kiều Kiều cúi đầu không nói gì.

“Chị dâu đừng lo lắng, đợi cháu gái cứng cáp hơn, chúng ta cùng trở về, cả nhà chúng ta cùng nhau nghĩ cách…Chị chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt thôi!”

Tống Kiều Kiều chỉ mới ở cùng cô gái này hơn 1 tiếng đồng hồ, nhưng mỗi câu cô ấy nói ra đều thận trọng, cứ như thể sợ làm kinh động đến cô.

Thậm chí còn có chút nịnh nọt trong giọng điệu của cô ấy, có lẽ chính cô ấy cũng không nhận ra.

“Tôi…”

Tống Kiều Kiều chợt nghĩ cha mẹ ruột của mình, nhắm mắt lại: “Xin lỗi, tôi có chút mệt.”

“Không sao đâu chị dâu, chị đi ngủ đi, em không nói nữa. Nếu trong sợ trong phòng có người, thì để em ra ngoài cửa ngồi đi.”

Cô gái đang định đứng dậy, Tống Kiều Kiều lắc đầu: “Không cần đâu, cô cứ ngồi đi.”

“Cơ thể tôi dạo này cứ luôn như vậy…”

“Không sao đâu, chị dâu…chị gái em là bác sĩ phụ khoa ở bệnh viện Thủ đô, chờ chúng ta trở về, để chị ấy khám cho chị nhé? Nhất định sẽ không có việc gì.”

Khi cô tỉnh dậy, cô gái nhỏ kia cũng đã không còn ở trong phòng nữa.

Lục Nghị lặng lẽ ôm con gái đến trước giường, nhìn thấy Tống Kiều Kiều tỉnh lại, vội vàng nói: “Anh bảo bọn họ đi về rồi.”

“Ừm.”

Tống Kiều Kiều nhẹ nhàng đáp lại.

Thấy Tống Kiều Kiều vẫn im lặng, Lục Nghị dừng lại, giải thích: “Kiều Kiều, xin lỗi, anh không biết bọn họ sẽ đột nhiên tới.”

“Anh đã nhờ người kiểm tra, cuộc điện thoại đó… là Thịnh Lương gọi cho người nhà của anh.”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều sửng sốt: “Cái gì? Không phải anh nói không ai biết thân phận thật của anh sao?”

Lục Nghị đã giấu kín thân phận nhiều năm như vậy, hiện tại ngay cả người nhà họ Phó cũng không biết. Thịnh Lương làm thế nào mà biết được thân phận của Lục Nghị?

Đằng sau chuyện này…

“Kiều Kiều, anh vẫn luôn chưa nói với em điều này, mẹ em…bà ấy…”

“Bà ấy nói với Thịnh Lương rằng anh không phải Phó Nghị đúng không?”

“Không…” Lục Nghị đặt con gái sang một bên, im lặng một lúc lâu, mới tiếp tục nói: “Bà ấy… Bà ấy bị Thịnh Lương lừa, bà ấy lấy tóc của anh đưa cho Thịnh Lương, hắn dùng tóc để làm xét nghiệm ADN với nhà họ Phó…”

“Lại là bà ta!” Nghe đến đây, tấm trí của Tống Kiều Kiều hoàn toàn sụp đổ: “Tại sao bà ta lúc nào cũng như vậy, không muốn em gặp được những điều tốt đẹp? Tại sao lại xấu tính như vậy!? Năm đó bà ta bị Lục Hải Xuyên lừa! Bây giờ lại bị Thịnh Lương lừa, rốt cuộc đầu óc bà ta có biết suy nghĩ hay không?”

“Kiều Kiều… đừng tức giận. Chuyện này anh chưa nói với em, là vì anh sợ em chịu không nổi…”

Điều Lục Nghị không nói chính là loạt hành vi bất thường của mẹ Tồng, cũng khiến anh nghi ngờ. Nên anh cũng giấu Tống Kiều Kiều, lấy tóc của hai người bọn họ đi làm xét nghiệm ADN.

Sự thật cũng chứng minh mẹ Tống không phải là mẹ ruột của Tống Kiều Kiều, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Lục Nghị không chắc có nên nói cho Tống Kiều Kiều biết sự thật này hay không.

“Kiều Kiều… Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta sẽ đưa con gái rời khỏi đây…”

Lục Nghị đưa tay lau nước mắt trên mặt Tống Kiều Kiều: “Chúng ta một nhà ba người, em có anh và con bên cạnh…chúng ta mới là người một nhà.”

Tống Kiều Kiều hít một hơi, quay mặt đi: “Anh quyết định là được…”

Nơi này quá ngột ngạt, bao nhiêu năm như vậy cô đã chịu đựng đủ rồi, chịu đựng đủ rồi.

“Nào, Kiều Kiều…”

Lục Nghị không đành lòng nhìn thấy Tống Kiều Kiều như vậy, khàn giọng nói: “Hiện tại cũng có thể lập tức rời đi.”

“Nếu có một ngày, em cần ra mặt làm chứng…”

Nói xong, Tống Kiều Kiều dừng lại: “Em có thể.”

“Kiều Kiều…”

Lục Nghị không ngờ rằng Tống Kiều Kiều sẽ nói như vậy: “Có một số việc không đơn giản như em nghĩ.”

“Em biết.” Tống Kiều Kiều nhìn vào mắt Lục Nghị, cô chậm rãi nói: “Em biết khoảng thời gian này anh đã phải chịu đựng bao vất vả, mệt mỏi như thế nào. Dù cho anh làm gì cũng đều giấu em, nhưng em đều biết…”

“A Nghị, anh nói chúng ta là người một nhà.”

Tống Kiều Kiều nhìn con gái, rõ ràng đã hơn ba tháng tuổi, nhưng nó rất gầy gò nhỏ bé.

Cô cũng đã từng nghĩ, nếu người nhà họ Lục không thích cô, không muốn con cô, thì cô sẽ tự mình đem con rời đi.

Dù sức khoẻ của hai mẹ con cô chưa thật sự tốt, nhưng cô sẽ không để con gái cô có một người mẹ đáng ghét.

Nhưng nghĩ đến Lục Nghị, cô lại chịu không nổi. Cô không đành lòng để con gái không có ba, con bé không đáng phải trải qua một cuộc đời như vậy.

Vì vậy cho dù bị nhà họ Lục ghét bỏ, cô vẫn muốn ở bên Lục Nghị.

Lục Nghị gật đầu thật mạnh: “Được…”

Không giống như những gì Tống Kiều Kiều nghĩ, người nhà họ Lục mỗi ngày đều đến bệnh viện, những người trẻ tuổi sẽ trò chuyện cùng với cô, còn những người lớn sẽ giúp chăm sóc bọn trẻ.

Chuyện như vậy đã diễn ra được một tuần rồi.

Không có ai nhắc tới quá khứ của Tống Kiều Kiều, cũng không có ai cố ý nhắc đến đứa nhỏ đã mất kia.

Nhà họ Lục dường như thật sự coi Tống Kiều Kiều là con dâu của mình.

“Trong nhà gần như đã dọn dẹp xong rồi, ông nội của con bé bây giờ mỗi ngày đều ở nhà trang trí phòng em bé!”

Mẹ Lục ôm đứa nhỏ trong tay: “Ông của Viên Viên từ khi về hưu đến nay, chưa từng thấy ông ấy vào lại phòng làm việc của mình. Bây giờ thì hay rồi, nghe dì Trương nói rằng, ở nhà dạo này ông ấy ngày nào cũng đến phòng làm việc, giống như học sinh đang ôn thi vậy…”

“Dì ơi, con bé còn nhỏ, không cần phòng em bé đâu…”

“Không được, Viên Viên là tiểu công chúa duy nhất của nhà họ Lục chúng ta, uỷ khuất ai, cũng không thể uỷ khuất Viên Viên của chúng ta…”

Mẹ Lục nói xong mới ý thức được mình đang làm gì, sợ Tống Kiều Kiều suy nghĩ nhiều nên vội vàng nói: “Phòng ở trong nhà cũng để trống nhiều, hai đứa có thể ở cùng chúng ta. Chỉ là bé con bây giờ còn nhỏ, sức khỏe của con lại chưa tốt, đợi hai mẹ con khoẻ hơn, chúng ta hỗ trợ hai đứa, một nhà ba người ra ngoài sống.”

“Cảm ơn dì.”

“Người một nhà, sao lại nói cảm ơn làm gì?”

Lúc Lục Nghị quay lại, Tống Kiều Kiều đang chăm chú lắng nghe mẹ Lục kể về tuổi thơ của Lục Nghị.

“Hồi nhỏ nó đâu có như vậy… Từ nhỏ đã là một con khỉ! Nhảy lên nhảy xuống, ngày nào cũng bị ba nó dùng roi dài rượt đánh… Không có lúc nào được bình yên với nó!”

“Nhìn này, đây là bức ảnh khi nó đánh nhau khi còn nhỏ, dì đã nhờ ba nó tìm cho đấy…”

“Phốc…”

Tống Kiều Kiều nhìn cậu bé gầy gò với gương mặt bầm dập trong bức ảnh, rồi nhìn người đàn ông trước mặt, cô không thể tưởng tượng được người trước mặt mình khi còn nhỏ lại trông như thế này.

“Mẹ…”

Khuôn mặt đen thui của Lục Nghị ửng hồng dị thường.

“Ôi, xấu hổ sao? Có gì phải xấu hổ…người nhìn ảnh là vợ của con mà…”

Lục Nghị đỏ mặt, liếc nhìn những người xung quanh phòng rồi nói với mẹ Lục: “Mẹ, ra ngoài với con một lát. Con có chuyện muốn nói với mẹ…”

Mẹ Lục liếc nhìn sắc mặt vẫn bình thường của Tống Kiều Kiều, bà tỏ vẻ không hài lòng với anh, rồi nói: “Có chuyện gì mà chúng ta không thể nói ở đây? Đều là người một nhà cả…”

“Mẹ… không phải như mẹ nghĩ đâu…”

“…”

Mẹ Lục nhìn hai người, cuối cùng vẫn đi theo ra cửa: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Mẹ, ở đây không an toàn, con muốn Kiều Kiều về với mẹ trước…”

Lục Nghị nghĩ đến tin tức nhận được ngày hôm nay, đầu liền đau nhức: “Vốn tưởng đã tìm thấy Thịnh Lương và Lục Hải Xuyên, mọi chuyện nên kết thúc, ai mà biết được…”

“Đã chết?”

Mẹ Lục Khi còn trẻ cũng từng đi lính, một số chuyện anh cũng không muốn nói dối với bà, chưa kể tình hình của Tống Kiều Kiều hiện tại không an toàn.

Mẹ Lục vừa nghe xong câu nói của Lục Nghị, liền nghĩ tới vế sau: “Cả hai người… đều đã chết?”

“Không, chỉ có Thịnh Lương chết, còn Lục Hải Xuyên thì đã biến mất. Hai ngày trước, cảnh sát vẫn luôn đi theo ông ta…Nhưng hiện tại không tìm thấy ông ta ở đâu nữa. Con sợ rằng ông ta sẽ gây hại cho Kiều Kiều…”

Lục Nghị day trán nói: “Ông ta đã dính líu quá sâu vào những chuyện sai trái trong nhiều năm qua, hiện tại cảnh sát cũng không có bằng chứng thuyết phục nào để bắt giữ ông ta, ngay cả khi bắt được đám tôm tép dưới quyền của ông ta cũng không có tác dụng gì…”

Đoàn đội của Lục Hải Xuyên mấy năm nay quả thật làm việc quá sạch sẽ, thậm chí còn có quan hệ mật thiết với các quan chức khắp cả nước, lúc trước bọn họ vẫn luôn bất động, là vì sợ rút dây động rừng.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ông ta liền trực tiếp biến mất.

Mẹ Lục bất giác cau mày: “Vào thời điểm quan trọng như vậy, lại đột nhiên biến mất không phải là chuyện tốt.”

“Lúc trước tìm đến các con, mẹ cảm thấy đã có vấn đề, nhưng với tình hình hiện tại của Kiều Kiều, mẹ nghĩ nên để các con ở lại cùng nhau.”

Lục Nghị xoa xoa cái đầu đau nhức của mình: “Bây giờ xem ra là đã rút dây động rừng thật rồi, không biết Thịnh Lương có nói cho ai biết thân phận thật của con không…”

Mẹ Lục nghe xong lời này suy nghĩ một chút: “Lúc đó hắn ta gọi về nhà chúng ta, mặc dù giọng điêj của hắn nghe có vẻ là cố ý gọi cho mẹ, nhưng mẹ có thể cảm nhận được rằng hắn ta muốn có người chăm sóc cho Kiều Kiều…”

“…”

“Mẹ đã hỏi hắn là ai, nhưng hắn không nói, chỉ nói với mẹ rằng, bạn gái của con đã sinh non một bé gái, chỉ là tình huống của đứa trẻ đang rất nguy kịch. Bệnh viện ở Đồng Thành không thể giúp gì được… Muốn chúng ta nghĩ cách…”

Lục Nghị nghe được những lời này, ánh mắt có chút chuyển động: “Với tính cách của Thịnh Lương, hắn hình như không phải là người có thể nói ra những lời này…”

Làm một người đàn ông, hắn không thể nào nói ra được những lời này.

Trừ khi… Thịnh Lương bị buộc phải thực hiện cuộc gọi này.

“Thịnh Lương thủ đoạn nhiều nhất cũng chỉ phát hiện ra con không phải là người nhà họ Phó…”

Lục Nghị lúc này mới vỡ lẽ nhận ra, còn có một người khác đang ẩn mình đằng sau tất cả những chuyện này.

Thịnh Lương chỉ là một luật sư nhỏ, năm đó Lục Hải Xuyên cũng không tra ra được cái gì, làm như thế nào mà có thể tra ra thân phận của anh chỉ trong một đêm?

“Mẹ, hai ngày này con nhờ mẹ chăm sóc Kiều Kiều thật tốt, con có việc phải làm…”

“Yên tâm đi, ở bệnh viện đã có chúng ta lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Ba ngày trước, tại Đội điều tra đặc biệt.

Trên màn hình tivi liên tục phát lại các hình ảnh theo dõi của Lục Hải Xuyên trước khi biến mất, cũng như đoạn video vụ tai nạn xe hơi của Thịnh Lương

“Anh Nghị…”         

Một người nhìn thấy Lục Nghị bước vào cửa, không khỏi đứng dậy hô lên: “Anh không phải đang ở bệnh viện với chị dâu sao?”

“Có người nhà ở bệnh viện rồi.”

Lục Nghị liếc nhìn màn hình theo dõi. Trên con đường nông thôn, một người đàn ông đang bước đi loạng choạng với chiếc túi trên lưng. Vài phút sau, một chiếc xe tải lớn chở đầy những thanh thép mất lái, rồi tông vào người đàn ông đang đi trên đường.

“Điều tra như thế nào rồi?”

“Anh Nghị, chúng em đã xem video camera giám sát mấy lần, kiểm tra dấu vết ở hiện trường rất nhiều, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì bất thường…”

Người đàn ông bên cạnh chỉ vào góc màn hình, rồi nói: “Loại xe tải chạy đường dài này, bình thường đều là xe quá tải, nên không dám chạy vào đường cao tốc. Bọn họ chỉ dám đi đến những nơi xa xôi như tỉnh lộ, nông thôn… Con đường nơi xảy ra tai nạn thường có những chiếc xe tải như vậy, hiện tại con đường đó đầy ổ gà, bề mặt đường không bằng phẳng, cộng với tốc độ và trọng lượng của xe, việc phanh gấp sẽ không có tác dụng gì. .. Cuối cùng thì…”

“Nhưng tại sao hắn ta lại xuất hiện trên một con đường nông thôn như này…”

Người đứng bên cạnh, nhịn không được liền hỏi. Căn cứ vào những thông tin mà bọn họ biết về Thịnh Lương, thì hắn ta là một luật sư tinh anh, thu nhập xa xỉ, ra ngoài đều sẽ ngồi xe siêu xe.

Cũng chính vào khoảng thời gian trước đây, hắn ta bị liệt vào mục tiêu cần theo dõi, từ lúc đó không thấy hắn sử dụng những vật phẩm xa hoa nữa, cuộc sống đơn điệu hơn rất nhiều.

“Chúng tôi đang điều tra việc này. Chiếc xe gây ra vụ tai nạn của Thịnh Lương cách đường nông thôn gần nhất khoảng 40km đến 50km. Đường dài như vậy… Hắn ta không thể nào đi bộ, chắc hẳn đã có tiếp xúc với phương tiện nào khác trên đường. Chúng tôi cũng đang điều tra dọc theo tuyến đường này…”

Lục Nghị liên tục nhìn hiện trường vụ tai nạn trong video, đột nhiên nói: “Năm năm trước, tai nạn xe của vợ tôi cũng được xác định là tai nạn xe bình thường.”

“Này anh…”

“Anh Nghị, chúng tôi cũng đã kiểm tra tài xế. Anh ta không có vấn đề gì cả. Anh ta chỉ là một tài xế xe tải, chúng tôi cũng kiểm tra cả người nhà anh ta nữa. Lý lịch cũng rất trong sạch, anh ta không phải người Đồng Thành, mấy năm qua ngoại trừ đã từng tham gia đua xe, thời gian ở Đồng Thành cũng không nhiều lắm. Trong nhà anh ta cũng không có khoản nợ nào, gần đây cũng không có khoản tiền lớn nào được chuyển vào…”

Nhìn đi nhìn lại, thì vụ tai nạn này đều giống như một vụ tai nạn bình thường khác.

Nhưng từ sâu trong thâm tâm, Lục Nghị không cho rằng đây là một vụ tai nạn đơn thuần: “Đường nông thôn có rất ít hệ thống giám sát, thậm chí có thể nói là không hề có camera giám sát… Vì cái gì trên con đường này lại có một cái camera giám sát?”

Chuyện này cũng quá mức trùng hợp rồi, thường thường những việc này, đều không phải là trùng hợp.

Ngoài ra, Lục Nghị nghĩ đến chiếc USB được gửi cho anh kia. Mọi dấu hiệu đều cho thấy, ngoài Lục Hải Xuyên ra, đằng sau Thịnh Lương còn có người thứ hai, thậm chí là người thứ ba.

Lục Nghị dừng một chút mới nói: “Đừng buông lỏng người tài xế này… Trực giác của tôi cho rằng, thế lực đằng sao người tài xế này không đơn giản…”

“Trực giác của tôi cũng giống như của anh.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng thản nhiên bước vào.

Lục Nghị liếc nhìn người đàn ông đang vuốt mái tóc trước trán: “Cố Thương…Rất vui được biết anh.”

Lục Nghị nghe vậy gật đầu: “Xin chào”

Cố Thương lập tức đẩy người đang đứng bên cạnh Lục Nghị ra, chen vào bước tới trước màn hình, hỏi Lục Nghị: “Nếu là anh, phía trước có người, nhưng không thể dừng lại được, thì anh sẽ làm thế nào?”

Lục Nghị cau mày nói: “Đánh lái.”

“Đúng vậy!” Cố Thương chỉ vào đường lái của chiếc xe tải trong video: “Bất luận mọi hoàn cảnh có như thế nào, thì hành động tránh khẩn cấp, điều mà bất kỳ tài xế nào cũng sẽ thực hiện khi gặp phải tình huống không thể dừng xe, dù xe lớn hay xe nhỏ. Đó là phản ứng theo bản năng…Phản ứng này không cần não điều khiền, nhưng các anh xem, người lái xe này có làm như vậy không?”

Camera giám sát quá cũ, độ rõ nét của video không cao, và khoảng cách xa đến nỗi chỉ có thể nhìn hình ảnh mờ mờ trong cabin xe tải.

Có thể thấy được, trong phòng này có gần chục người, nhưng không ai chú ý đến hành động của tài xế đang ngồi trong cabin.

“Tôi biết, mấy anh sẽ bảo là camera giám sát bị mờ. Nhưng! Người bình thường gặp phải tình huống đó nhất định sẽ đạp phanh, bẻ lái. Ở trạng thái này, con người ta đều lo lắng và sợ hãi, nhưng khi xem đi xem lại người tài xế trong video, các anh có thấy anh ta đang lo lắng và sợ hãi không?”

“Có phải muốn nói tài xế xe tải quanh năm chở hàng, không quan tâm đến người, chó mèo bên đường cũng không. Chỉ quan tâm đến hàng hóa trên xe của mình phải không? Và tình trạng đó giống như trong video đúng chứ?”

“Còn nữa, một tài xế xe tải chạy từ bắc vào nam, chưa có chuyện gì mà chưa từng trải qua. Làm sao có thể kết luận anh ta trong sạch nhanh chóng như vậy chứ?”

Cố Thương thản nhiên lật xem hồ sơ của tài xế: “Từ góc độ điều tra tội phạm, một người càng trong sạch, càng sạch sẽ, nhìn chỗ nào cũng không ra sơ hở, thường chính hắn lại là lỗ hổng lớn nhất. Nếu nói vụ tai nạn này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, thì chính nó lại không phải là ngoài ý muốn.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người có mặt trong phòng đều không tốt lắm.

Mặc dù bọn họ có nghi ngờ về bản chất thật sự của vụ tai nạn, nhưng sau khi điều tra theo những gì mà cảnh sát giao thông thu thập, thì bọn họ đã kết luận ​​​​rằng vụ tai nạn này chỉ là một tai nạn bình thường.

Cho dù lấy được camera giám sát, họ cũng chỉ phân tích quỹ đạo lái xe của tài xế. Lộ trình trước và sau khi Thịnh Lương xuất hiện. Không ai để ý đến tài xế trong xe.

Bây giờ, bị ai đó thẳng thừng tát vào mặt khiến bọn họ cảm thấy hơi khó chịu.

Lục Nghị nhìn thấy trong mấy người có mặt tại đây, đang dần tỏ vẻ bất mãn, liền lên tiếng làm hoà hoãn lại bầu không khí: “Chúng ta cần thẩm vấn tài xế một lần nữa… Nếu Thịnh Lương xuất hiện ở đó có tính toán trước, thì đây không phải là một vụ tai nạn đơn thuần. Chắc chắn có ai đó đã dẫn đường cho hắn ta, chỉ cần tra toàn bộ lộ trình của hắn từng đi qua, thì sẽ tìm được…”

Anh xong, nhìn đôi mắt đang đỏ hoe của mọi người: “Hôm nay tôi mời cơm.”

“Anh Nghị, không cần đâu…”

“Ăn no mới có sức để làm việc. Dù sao thì điều chúng ta muốn điều tra không chỉ là cái chết của Thịnh Lương, hệ luỵ phía sau, chắc hẳn mấy người không cần tôi nói cũng biết rõ…”

“Đúng vậy.”

Nhìn thấy anh đó chuẩn bị rời đi, Cố Thương ném tập tài liệu lên bàn: “Chúng ta… nói chuyện chút nhé?”

Lục Nghị nhìn người đàn ông, rồi lập tức gật đầu.

Căn biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô đã lâu không có người ở, chuột và gián bò khắp nơi. Những vết lốm đốm trên tường có thể mơ hồ nhìn thấy là dấu vết của khói lửa để lại.

“Anh có biết đây là đâu không?”

Lục Nghị khó hiểu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Nhà của Lục Hải Xuyên?”

“Đúng vậy!” Cố Thương cười, nhưng trong mắt rưng rưng nước mắt: “Năm năm trước một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi hoàn toàn nơi này!”

Nghe vậy, Lục Nghị dường như hiểu ra điều gì đó: “Anh là…”

“Em gái tôi đã chết ở đây… Lục Hải Xuyên nói với bên ngoài rằng, đây là một vụ cháy trong gara biệt thự… Em gái tôi… cũng bị thiêu chết…”

Cố Thương nhìn đống đổ nát trước mặt rồi châm một điếu thuốc: “Ngọn lửa cháy suốt hai ngày một đêm. Cơ thể bị thiêu rụi không còn gì cả…”

 Lục Nghị im lặng nghe, không nói gì.

“Chính tôi…chính tôi là người đã để con bé đến gần Lục Hải Xuyên…Nhờ con bé giúp tôi thu thập chứng cứ tội ác của Lục Hải Xuyên, nhưng cuối cùng…tôi lại là người đã hại con bé…”

Cố Thương vừa nói vừa rơi nước mắt: :”Trước khi con bé chết, nó đã gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sau khi nhấc máy, tên cầm thú Lục Hải Xuyên đó đã bắt tôi phải nghe những tiếng kêu thảm thiết của con bé cho đến khi nó chết…Nhưng dù vậy…tôi không thể bắt được hắn ta.”

“Anh có biết tại sao không?”        

“Có người đứng sau Lục Hải Xuyên.”

“Đúng vậy! Hắn ở chỗ này chính là một tay che trời! Đến con gái ruột mình tên súc sinh đó còn không tha, tên Lục Hải Xuyên đó, là một kẻ không có nhân tính…”

Nghe đến đây, sắc mặt của Lục Nghị đột nhiên biến đổi: “Anh nói cái gì!?”

“Trong điện thoại, tôi nghe thấy em gái tôi bị tên súc sinh kia tra tấn, tôi còn nghe thấy được giọng nói của một cô gái khác. Cô ấy muốn cứu em gái tôi, chỉ là một cô gái ngây thơ, muốn dùng tự sát để đe doạ Lục Hải xuyên thả người… Ha…”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Lục Hải Xuyên hắn ta thật sự không có nhân tính… Ngày đó con gái hắn mang cái chết ra để đe doạ, nhưng hắn lại nói, nếu không vì mẹ của cô ấy, hắn cũng không muốn quản sống chết của cô ấy…”

“Sau đó tôi nghe nói rằng cô ấy bị điên rồi, tôi cũng thử đi tìm cô ấy, nhưng không có cách nào để tiếp cận cô ấy. Tôi lén lút theo dõi cô ấy một thời gian, thì phát hiện ra cô ấy hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra…Công thêm một số thứ tôi tìm được, thấy cô ấy từng dọa chết để cứu em gái tôi, tôi cũng không muốn làm phiền cô ấy nữa…”   

“Vậy là anh đã biết sự thật bao nhiêu năm nay, nhưng vẫn nhắm mắt làm ngơ với cô ấy?” 

“Vậy tôi phải làm cái gì? Giết cô ấy để trả thù cho em gái tôi? Hay là làm cho cô ấy nhớ lại những ký ức kia, để làm chứng cho em gái tôi? Khi đó cô ấy cũng mới 18 19 tuổi, Lục Hải xuyên để cho cô ấy sống cũng không phải vì cô ấy là con gái của hắn…”

Cố Thương búng tàn thuốc trên tay, bình tĩnh nói: “Cô ấy một khi đã biết sự thật đằng sau, chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu…”

“Anh nói, Lục Hải Xuyên là vì mẹ của Tống Kiều Kiều, anh chắc chắn không nghe nhầm đấy chứ?”

Trong đầu Lục Nghị cứ suy nghĩ mãi về chuyện này, nếu là trước đây khi nghe thấy câu nói này, anh sẽ cho rằng Lục Hải Xuyên niệm tình cũ với mẹ Tống.

Nhưng Tống Ngọc không phải là mẹ ruột của Tống Kiều Kiều, cho nên người mà Lục Hải Xuyên nhắc đến chính là mẹ ruột của Tống Kiều Kiều…

Chỉ là nhiều năm như vậy, Tống Kiều Kiều thậm chí không biết mình không phải là con gái ruột của Tống Ngọc, lại càng không biết mình còn có một người mẹ khác.

“Tống Vũ, Lục Hải Xuyên, mẹ ruột của Tống Kiều Kiều, Ngô Tĩnh, Thịnh Lương…”

Lục Nghị nhịn không được, đọc thầm một loạt tên: “Với kinh nghiệm sống của Ngô Tĩnh và Thịnh Lương, bọn họ làm sao mà lọt được vào mắt của Lục Hải Xuyên.”

Lục Hải Xuyên là con cáo già trên thương trường, người có thể ở bên cạnh hắn không thể là người bình thường.

Ngô Tĩnh và Thịnh Lương…

“Ngô Tĩnh là trẻ mồ côi, trại trẻ mồ côi mà cô ta được nhận nuôi, là một trong những tổ chức từ thiện đứng dưới tên của Lục Hải Xuyên. Còn Thịnh Lương chỉ là một tiểu tử có thành tích tốt ở nông thôn, được tiến cử vào một trường trung học trọng điểm, năm đó vào kỳ thi tuyển sinh đại học hắn ta là Trạng Nguyên của địa phương, tin tức đưa tin rầm rộ một thời gian…”

Cố Thương nói với giọng điệu mỉa mai: “Lục Hải Xuyên có thể vừa mắt hắn, cũng không có chuyện gì là lạ. Trạng Nguyên sao? Mấy chiêu trò mánh khoé kia của hắn, hẳn là sau này mới học được. Đó chẳng phải là tất cả những gì hắn ta đã học được kể từ khi tốt nghiệp đại học sao? Một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, lại thành công làm việc ở một công ty luật lớn, chỉ sợ những năm qua hắn đã thay Lục Hải Xuyên làm không ít chuyện.”

Đối với sự thẳng thắn của Cố Thương, Lục Nghị cũng không giấu anh ta, nhìn sang một bên, rồi nhỏ giọng nói: “Thịnh Lương đã bán Ngô Tĩnh cho một nhóm người nước ngoài, nhưng đã bị cảnh sát bắt được khi chúng đang trên thuyền buôn lậu…”.

“Bây giờ cô ta ở đâu?”

“Trong bệnh viện, nửa sống nửa chết…”

Khi Lục Nghị nhắc đến Ngô Tĩnh, anh không hiểu vì sao lại cảm thấy ghê tởm không thể giải thích được: “Nhưng cô ta còn có một đứa em gái…”

Lúc này, Lục Nghị chợt nhận ra: “Có phải anh anh từng nói, Ngô Tĩnh là trẻ mồ côi đúng không?“

Cố Thương nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, tôi từng bí mật hỏi thăm về trại trẻ mồ côi kia. Cô ta thật sự là trẻ mồ côi, hơn nữa còn là đứa trẻ có tính cách quái gở nhất trong trại trẻ mồ côi khi đó. Cô ta không tiếp xúc nhiều với mọi người, tới khi cô ta lớn hơn một chút, cũng không thấy ai muốn nhận nuôi cô ta…”

“Người em gái mà anh vừa nói đến…Tôi đã chứng kiến cô ta ở cạnh Tống Kiều Kiều mấy năm qua, nhưng cũng chưa từng thấy em gái cô ta xuất hiện…”

Nói đến đây, Lục Nghị nhớ tới cô gái mà anh đã nhìn thấy khi cùng Tống Kiều Kiều đến bệnh viện khám thai: “Lúc Kiều Kiều vừa mới mang thai, tôi tận mắt nhìn thấy Thịnh Lương dẫn theo một cô gái đến bệnh viện để phá thai…”

Khi nghe thấy cô gái đó gọi Thịnh Lương là anh rể, cuộc trò chuyện giữa hai người có nhắc đến “mất tích” và “không liên lạc được”, anh tự nhiên cho rằng cô gái đó là em gái của Ngô Tĩnh…

Do gần đây anh dùng hết sức lực để tập trung vào những việc khác, nên anh đã quên mất vấn đề này.

“Bọn Văn Tử đã điều tra được ngọn ngành về Thịnh Lương, chắc chắn bọn học cũng có tin tức về cô gái kia. Điều tra từ cô ta, có lẽ cô ta ít nhiều cũng biết về Ngô Tĩnh và Thịnh Lương.

Nghĩ đến đây, Lục Nghị vội vàng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện, thì người bên cạnh, liền gạt tay anh xuống.

 “Anh làm gì vậy?”

“Đã lâu như vậy mà anh vẫn không nhận thấy có gì đó không ổn sao?” Cố Thương nhếch môi chế nhạo.

“Ý anh là sao?”

“Thịnh Lương đã chết, anh nghĩ ai sẽ là người tiếp theo…”

 Lục Nghị cau mày: “Lục Hải Xuyên…”

Cố Thương lắc đầu: “Chưa chắc.”

Anh ta vừa nói xong.

Đúng lúc điện thoại của Lục Nghị vang lên, anh nhìn người đứng bên cạnh, rồi nhấn nút trả lời.

“Anh Nghị, có tin từ bệnh viện Lệ Thành, họ báo rằng Ngô Tĩnh… không qua khỏi…”

Sắc mặt của Lục Nghị liền lạnh đi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tình trạng của Ngô Tĩnh đã rất tệ khi cô ta được cứu. Những điều này, bệnh viện đã cố gắng hết sức…”

“Tôi biết rồi.”

Lục Nghị cúp điện thoại, hai người bên cạnh Tống Kiều Kiều, có tiếp xúc với Lục Hải Xuyên đều đã chết.

“Nhìn xem… mọi chuyện sẽ luôn xảy ra như thế này.”

Năm năm trước Cố Thương bị khai trừ, và anh ta biết rõ dưới bầu trời này, bóng tối vẫn luôn lộng hành.

“Không thể lúc nào cũng như vậy được.”

Lục Nghị ném xuống một câu, rồi nhìn thật sâu vào đống đổ nát, quay người rời đi: “Đừng làm em gái mình thất vọng…”

Ở bệnh viện, Tống Kiều Kiều nhận được giấy báo tử từ vụ tai nạn của Thịnh Lương.

Vì cuộc hôn nhân này vẫn chưa kết thúc, nên giấy báo tử vẫn được gửi cho Tống Kiều Kiều.

“Tôi biết rồi.”

Trên mặt Kiều Kiều trên không có biểu cảm gì: “Các anh thay tôi hoả táng. Còn về phần tiền bồi thường sẽ đưa cho gia đình anh ta. Tôi không cần.”

Lục Nghị thuận tay cầm lấy giấy báo tử, nhìn người cảnh sát trước mặt: “Thân thể cô ấy không tốt, có chuyện gì thì cứ tìm tôi nói.”

Hai người cảnh sát gật đầu: “Được.”

Sau khi xuất viện, Lục Viên được người nhà họ Lục chăm sóc, Tống Kiều Kiều quay về nhà cũ một chuyến.

Dù cô đã thu dọn hết đồ đạc khi rời đi, chẳng còn lại thứ gì. Cho dù không muốn quay lại, cô vẫn phải giải quyết hậu sự sau khi Thịnh Lương qua đời.

Vừa bước vào cửa, căn nhà như đã từng trải qua một trận cuồng phong, bừa bộn vô cùng.

“A Nghị…”

Lục Nghị đưa mắt nhìn căn phòng có dấu hiệu của việc đã từng có người tới đây lục soát, thì liền chặn Tống Kiều Kiều lại: “Đi theo sau anh…”

Sau khi kiểm tra mọi ngóc ngách, Lục Nghị nói với Tống Kiều Kiều: “Em xem trong nhà có thiếu thứ gì không? Có muốn báo cảnh sát không?”

Tống Kiều Kiều lắc đầu: “Ngay từ đầu cũng không có thứ gì giá trị, những thứ quan trọng em đều mang đi rồi.”

Lúc đó cô đã quyết tâm muốn ly hôn với Thịnh Lương, vạch rõ ranh giới với hắn, nên đã đem hết đồ đạc của mình đi, không có ý định lấy đi những gì không thuộc về mình.

Lục Nghị nhìn lướt qua vài dấu vết ở hiện trường: “Dấu vết lục soát căn nhà này, trông không giống như trộm cắp, mà giống như…đang kiếm thứ gì đó.”

Những chỗ bị lục soát toàn là những vị trí thường dùng để giấu đồ, so với trộm cắp thì hành động này cũng quá cẩn thận rồi.

“Thịnh Lương…Hắn ta có thói quen cất giấu đồ đạc ở nơi đặt biệt nào không?”

Lục Nghị tuy không muốn nhắc đến quá khứ giữa Tống Kiều Kiều và tên đàn ông kia, nhưng bây giờ anh bắt buộc phải hỏi…

Tống Kiều Kiều suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Em hiếm khi hỏi chuyện của hắn ta. Em và hắn có phòng làm việc riêng, em chưa bao giờ vào phòng làm việc của hắn.”

Trong phòng làm việc của Thịnh Lương đồ đạc bị vứt bừa bãi trên sàn, chiếc đèn trên bàn cũng bị đập nát trên sàn nhà.

Tống Kiều Kiều liếc nhìn chiếc đèn bàn vỡ trên sàn, đột nhiên ngẩng đầu lên, trầm tư nói: “Nói mới nhớ, chiếc chùm trong phòng làm việc của em và hắn là do Ngô Tĩnh tặng. Lúc đầu em đã chọn một cái khác, nhưng Ngô Tĩnh nói trông không đẹp, em không thể từ chối cô ta, nên đã dùng cái cô ta tặng, giống như lúc đó cô ta đang âm mưu gì đó…”

Lục Nghị nghe vậy liền cảm thấy rùng mình, kéo chiếc ghế lại gần đó.

Tống Kiều Kiều thấy vậy, khó hiểu hỏi: “Sao vậy? Em cũng không muốn căn nhà này nữa, đèn chùm đem vứt đi cũng được.”

Lục Nghị im lặng, tìm dụng cụ để tháo đèn chùm ra khỏi cả hai phòng.

Tống Kiều Kiều mặc dù không biết Lục Nghị định làm gì, nhưng cô vẫn im lặng giúp đỡ anh.

Sau khi Lục Nghị tháo dải đèn ra, tới lúc tháo tấm phản quang ra, một chiếc thẻ nhớ nhỏ màu đen rơi ra khỏi rãnh.

Tống Kiều Kiều kêu lên: “Đây là cái gì!?”

“Đây chính là thứ mà những người đó đang tìm…”

Nói xong, Lục Nghị lại lấy ra một cái khác ở chiếc đèn còn lại, quả nhiên còn có một cái thẻ nhớ khác.

“Kiều Kiều, em nghĩ lại xem, Ngô Tĩnh còn có đưa cho em cái gì khác không?”

“Có, đưa rất nhiều thứ…”

Tống Kiều Kiều đi vào phòng ngủ tìm được hai con gấu bông, đồng thời tìm được một đống búp bê trong phòng làm việc, còn có móc khóa. Tất cả đều là những quà tặng giữa các cô gái với nhau.

Lúc đầu cô nghĩ những thứ này thật ghê tởm nên không mang đi theo.

“Còn mấy cuốn sách nữa…”

“Em tìm hết ra đây, chúng ta sẽ mang đi. Ở đây không an toàn…”

Dù sao thì kẻ đến lục soát nhà kia không tìm thấy gì, cũng không biết có quay trở lại để tìm kiếm tiếp hay không.

“Vâng…”

Sau ngày hôm đó, Tống Kiêu Kiều cũng không có hỏi xem, những đồ vật mà Ngô Tĩnh giấu bên trong là thứ gì.

Từ lúc biết được những việc làm ngu xuẩn không điểm dừng của Tống Ngọc, cô liền rời khu nhà cho thuê kia.

Lục Nghị thuê một căn nhà khác, ngoại trừ mẹ Lục ở lại Đồng Thành, sau khi cô ra viện, những người còn lại của nhà họ Lục đều đã trở về Thủ đô.

Tống Kiều Kiều cũng biết, nếu chuyện của Lục Hải Xuyên không được giải quyết triệt để, thì cô cũng không thể rời khỏi Đồng Thành.

Mà Lục Nghị… sau đó cũng không quay lại công trường nữa.

Thay vào đó, anh vẫn luôn bận tới nỗi không nhìn thấy người, ngày nào anh cũng đi sớm về khuya. Dấu vết duy nhất thể hiện anh vẫn tồn tại trong căn nhà, là vào mỗi buổi sáng, đồ ăn đều đã được chuẩn bị, bày biện ngay ngắn ở trên bàn. Mỗi lần ăn sáng, Tống Kiều Kiều liền nhận ra được đây là do Lục Nghị nấu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mùa đông lại đến.

Mẹ Lục đang bế Viên Viên hơn nửa tuổi, nhìn thấy Tống Kiều Kiều do dự mấy lần muốn nói rồi lại thôi.

“Mẹ, sao vậy…?”

Không lâu sau khi Tống Kiều Kiều lo liệu tang lễ cho Thịnh Lương, bởi vì Lục Nghị thúc giục quá mức, nên cô và anh đã đi đăng ký kết hôn.

Chỉ là cô hơi xấu hổ khi cuộc hôn nhân thứ hai, được diễn ra ngay sau khi giải quyết xong chuyện của chồng cũ. Nên Tống Kiều Kiều cũng không thông báo cho người thân và bạn bè của mình.

Hơn nữa, ngoài Ngô Tĩnh, những năm này cô không có người bạn thân thiết nào khác ở bên cạnh.

Về phần người thân…có lẽ không có thì tốt hơn.

“Lúc mẹ bế Viên Viên ra ngoài, mẹ đã thấy mẹ con… bà ấy đi loanh quanh ở cổng khu nhà chúng ta mấy lần…”

“Không cần phải quan tâm tới bà ta, nhiều năm như vậy, bà ta đều như thế.”

Kiều Kiều nghĩ tới những hành vi khác thường của mẹ Tống trong quá khứ, trong lòng vô thức cảm thấy ớn lạnh: “Bà ta biết rõ tính cách của con, điểm mấu chốt trong lòng con là gì. Nhưng bà ta không bao giờ quan tâm. Mỗi lần con gặp suy sụp đến cùng cực, thì bà ta đều sẽ như vậy. Trưng ra mbộ mặt cực kỳ đau khổ để lấy được sự đồng cảm của con, để được con tha thứ…”

“Hơn hai mươi năm, bà ta biết quá rõ về con, bà ta cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục thao túng con như trước, bà ta chắc chắn rằng con sẽ mềm lòng…”

“Kiều Kiều… Mẹ còn tưởng rằng con…”

Mẹ Lục do dự một chút, nhưng vẫn không nói ra những lời còn lại.

Khi bà mới đến đây, Lục Nghị đã đặc biệt dặn dò bà không được để mẹ Tống đến gần Tống Kiều Kiều, bà còn tưởng mối quan hệ giữa hai mẹ con chỉ là không hoà hợp.

Nhưng sau khi tiếp xúc với cô mấy tháng nay, với tư cách là một người mẹ, một người ngoài cuộc, trong mắt bà, mọi hành động của mẹ Tống đều rất “ngớ ngẩn”, thậm chí cực kỳ kỳ quái.

“Bà ta còn cho rằng con không nhìn ra được, hết lần này đến lần khác, bà ta đều định dùng thủ đoạn vụng về này để thao túng tâm trí của con sao?”

Tống Kiều Kiều đi đến cửa sổ kính kịch trần trong phòng khách, nhìn bóng người màu trắng ở tầng dưới.

Nếu bà ta thật sự chỉ muốn biết cô sống như thế nào, muốn nhìn đứa nhỏ từ xa, tại sao bà ta lại phải làm mọi thứ một cách lộ liễu như vậy?

Một hai phải đứng dưới mí mắt của cô, hay nói cách khác, bà ta nhất định phải quanh quẩn trong tầm mắt của người nhà họ Lục.

“Haizz…”

Mẹ Lục thở dài một hơi: “Việc này con có thể tự mình hiểu ra cũng tốt, nhưng cũng có một số chuyện…”

Quá tàn nhẫn.

Tình mẹ con bao nhiêu năm nay, kết quả lại phát hiện ra từ đầu đến cuối đều là giả dối…

Ai mà có thể chấp nhận cho nổi.

“Mẹ, con người của con, là một người lạnh lùng tàn nhẫn độc ác, chỉ cần nhìn vào ba con, mẹ sẽ biết…Bà ta làm những điều này với con thì có ích gì? Nếu hai mươi năm trước bà ta dùng nó với Lục Hải Xuyên… thì ngày hôm nay, mọi chuyện cũng không đi đến mức này.”

Bị chồng bỏ rơi, con gái thì không muốn nhìn mặt.

Bà ta thật sự có rất nhiều tâm tư, thay vì cứu vãn cuộc hôn nhân nát bét của mình, bà ta lại dùng nó để hành hạ cô…

Mẹ Lục cũng không thể hiểu được loại tình cảm mà mẹ Tống dành cho con gái là như thế nào. Trên đời này, người làm cha làm mẹ như mẹ Tống quả thật rất hiếm khi gặp: “Mẹ biết con không muốn cho bà ta nhìn thấy cháu gái, cho nên mỗi lần con đều cứ vờ như không nhìn thấy bà ta…”

“Con càng tỏ ra không nhìn thấy bà ta, thì bà ta lại càng muốn xuất hiện trước mắt con.”

Tống Kiều Kiều mệt mỏi nói: “Bà ta làm tất cả những điều này chỉ vì muốn mọi người trong nhà có ý kiến với với con, để A Nghị cảm thấy con là người không nói đạo lý, vô tình bạc nghĩa. Bà ta nghĩ rằng, chỉ cần A Nghị bỏ rơi con, thì con sẽ quay về bên cạnh bà ta…”

Tiếp tục chịu đựng bà ta ngày này qua ngày khác, tra tấn tinh thần cô.

Mẹ Lục thấy vậy vội vàng nói: “Kiều Kiều, đừng nghĩ ngợi gì nữa, con nghỉ ngơi đi, mẹ đưa Viên Viên xuống tầng đi dạo…”

“Vâng… A Nghị gần đây về muộn, lát nữa con sẽ nấu một ít canh tẩm bổ, buổi tối chờ anh ấy về, chúng ta cùng nhau uống…”

“Tiểu Nghị…” Mẹ Lục nhìn Tống Kiều Kiều: “Tiểu Nghị có nhiều chuyện, nó không phải là cố ý giấu giếm con.”

“Con biết.”

“Mẹ đã nói chuyện với ba Tiểu Nghị rồi. Hai đứa không thể chỉ lấy mỗi giấy đăng ký kết hôn được. Còn phải tổ chức đám cưới nữa. Tiểu Nghị mấy năm này, đã để con phải chịu nhiều uỷ khuất rồi. Người làm cha làm mẹ như chúng ta thật sự xin lỗi con…Để con chịu nhiều khổ đau như vậy…”

Mẹ Lục nhìn khuôn mặt Tống Kiều Kiều gần như trắng bệch trước mặt, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Kiều Kiều, Tiểu Nghị thật sự rất quan tâm đến con. Những ngày này, từ tận đáy lòng, mẹ và ba con đều rất đau lòng cho con. Sẽ không vì những chuyện trong quá khứ mà bất mãn với con…”

“Con nhìn Tiểu Nghị xem, gia đình chúng ta không có nhiều quy củ. Là cha mẹ, chúng ta chỉ muốn các con của mình khỏe mạnh, bình an là tốt rồi…”

Nghe vậy, mắt Tống Kiều Kiều đỏ hoe: “Mẹ…”

“Cảm ơn mẹ.”

“Là một người một nhà, không cần phải cảm ơn hay không cảm ơn.”

Mẹ Lục ôm Viên Viên đi tới chỗ Tống Kiều Kiều, nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Con người sinh ra, không được quyết định cha mẹ mình là ai, nhưng có thể quyết định được, bản thân mình sẽ trở thành người như thế nào…”

“Con còn trẻ, không có gì là không thể vượt qua…Dù bây giờ con đã làm mẹ, nhưng con vẫn là chính mình, có thể làm những gì mình muốn, muốn yêu ai, ghét ai là việc của con. Không nên trói buộc mình, hãy mạnh mẽ lên, đừng bắt chước người phụ nữa kia…”

Tống Kiều Kiều vô thức bật khóc sau khi nghe những lời này của mẹ Lục.

“Chưa từng có ai nói những lời này với con…”

Tống Ngọc sẽ chỉ yêu cầu cô phải chịu đựng, bà ta vẫn luôn yêu cầu cô phải chịu đựng…

Mẹ Lục đau lòng giơ tay lau nước mắt trên mặt Tống Kiều Kiều: “Không phải chuyện gì to tát cả, lúc này mới chỉ trôi qua ít năm, con còn có cả đời người để sống…Quá khứ đã là quá khứ, hãy để nó qua đi…”

“Vâng.”

Tống Kiều Kiều bỗng nhiên cúi người ôm lấy mẹ Lục, tựa đầu vào vai bà.

“Ngoan…Từ nay về sau, sẽ chỉ có những điều đẹp đẽ đến thôi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *