[H – Hoàn] Cố Tình

[H EDIT – CT] Chương 31 – Hoàn

Càng về cuối năm, thời tiết càng lạnh hơn.

Tống Ngọc kiên trì không ngừng lảng vảng trước cổng khu nhà, khiến hàng xóm bắt đầu dị nghị.

Mẹ Lục thỉnh thoảng có chạm mặt bà ta, nhưng bà chỉ coi đó như một người xa lạ bình thường, cũng không có tiếp xúc gì.

Đến nỗi mẹ Tống mấy lần nhìn chằm chằm mẹ Lục, ngần ngại không nói nên lời, mỗi khi mẹ Tống bày ra vẻ mặt như vậy, mẹ Lục đều đi lướt qua bà ta coi như không nhìn thấy.

Làm như vậy hồi lâu, Tống Ngọc rốt cục nhịn không được liền lên tiếng trước.

“Tôi có thể nói chuyện với bà được không…?”

Mẹ Lục ngạc nhiên nhìn bà ta như thể mới lần đầu gặp: “Bà là…?”

“Tôi là mẹ của Tống Kiều Kiều…”

“Bà… thật sự là mẹ của Kiều Kiều?”

Tống Ngọc yếu ớt gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nhưng… chuyện này…”

Mẹ Lục nhìn chằm chằm người phụ nữ yếu đuối trước mặt một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi một câu, mà bà đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay: “Tôi đã thấy bà mấy lần ở đây cả tháng nay rồi, sao không vào hẳn trong nhà, mà cứ loanh quanh ở ngoài cổng như vậy?”

“Tôi…” Tông Ngọc nói với đôi mắt đỏ hoe: “Kiều Kiều…Trong lòng chắc vẫn đang rất hận tôi…Tôi biết con bé không muốn gặp tôi…”

“…”

Mẹ Lục nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt phức tạp: “Giữa mẹ con làm sao có chuyện thù oán được chứ…”

“Không, đứa nhỏ nảy từ trước đến nay vẫn luôn rất bướng bỉnh, nó đã quyết cái gì, thì không ai có thể lay động được nó…Tôi hiểu mà…”

Nước mắt Tống Ngọc trào ra khi bà ta nói, những người xung quanh nghe vậy, không khỏi cảm thấy đồng cảm.

“Đúng là con gái ngày nay rất ích kỷ! Chúng không hiểu sự khó khăn của cha mẹ!”

“Đặc biệt là những đứa trẻ là con một, được nuông chiều, chiều chuộng từ bé cho tới lớn, không hề quan tâm đến cảm nhận của cha mẹ!”

“Chúng cũng không nghĩ đến việc chúng ta nuôi chúng lớn lên khó khăn đến thế nào! Đâu có dễ dàng!”

Khuôn mặt hiền lành của mẹ Lục vô thức tối sầm lại, khi nghe những lời bàn tán của những người xung quanh: “Mẹ Kiều Kiều, bên ngoài trời lạnh lắm. Chúng ta lên lầu rồi nói chuyện.”

“Không, không, con bé chắc chắn không muốn nhìn thấy tôi. Tôi chỉ là…tôi chỉ muốn nhìn cháu gái một chút thôi…”

Nói xong, mẹ Tống lấy trong tay ra một phong bì màu đỏ, vội vàng nhét vào trong tay mẹ Lục, lau nước mắt rồi quay người rời đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người xung quanh không khỏi tức giận nói: “Trên đời còn có đứa con gái như vậy sao?!”

“Đây còn là người không chứ!?”

Người kia không quên nói với mẹ Lục: “Vậy mà bà còn chịu đựng, chăm sóc con dâu được…”

“Hôm nay cô ta có thể bỏ rơi mẹ ruột, thì sau này làm sao có thể mong cô ta sẽ tôn trọng mẹ chồng chứ?”

Mấy người hàng xóm quen thuộc với mẹ Lục thấp giọng thì thầm bàn tán.

Nụ cười trên mặt Mẹ Lục thoáng nhạt đi khi nhìn thấy mẹ Tống rời đi, bà lạnh lùng nói: “Con dâu của tôi không phải loại người như vậy.”

“Biết người, biết mặt mà không biết lòng, ai biết được là cô ta là người như thế nào. Bà đừng để bị lừa…”

“Ừ, đúng đấy, biết người, biết mặt mà không biết lòng.”

Mẹ Lục nhìn chiếc phong bì đỏ trong tay: “Trên đời này có bao nhiêu bà mẹ sẽ ở trước mặt thông gia, nói con gái mình không tốt chứ?”

Lúc này những người phụ nữ đang bàn tán mới định thần lại: “Cái này…”

Dù con gái ở nhà có tệ đến mấy thì nó cũng là người nhà của mình, đối với người bên ngoài, sẽ đều chọn những lời tốt đẹp để nói về con gái mình. Huông chi là ở trước mặt mẹ chồng, có tệ đến đâu cũng sẽ đều giấu đi.

Làm sao có thể bộc lộ khuyết điểm của con gái trước mặt nhà chồng được chứ?

“Lạnh quá, giải tán đi…”

“Giải tán đi, về hết đi…”

Mẹ Lục cầm phong bì màu đỏ vừa bước vào cửa, đã nhìn thấy Tống Kiều Kiều đang ôm con tắm nắng ở ban công.

“Con thấy rồi sao?”

“Vâng.”

Từ khi mẹ Lục lên tiếng lần trước, gánh nặng tâm lý của Tống Kiều Kiều đã giảm đi rất nhiều.

Nếu lần trước mẹ Lục không nói những lời đó, thì có lẽ hôm nay Tống Kiều Kiều sẽ thật sự tức giận khi nhìn thấy cảnh vừa rồi.

“Sau chuyện hôm nay, có lẽ bà ta sẽ không đến nữa đâu.”

“Sắp đến Tết rồi…”

“Đúng vậy, thời gian trôi nhanh quá, năm nay cả nhà chúng ta có thể được đoàn tụ rồi.”

Mẹ Lục không đưa bao lì xì đưa cho Tống Kiều Kiều, mà là để ở một bên: “Cũng không biết Tiểu Nghị bên kia như thế nào rồi…”

“Mẹ đừng lo lắng, A Nghị sẽ ổn thôi.”

Một tháng trước, Lục Nghị nói rằng anh có việc cần phải giải quyết, nên đã sắp xếp người canh gác ở xung quanh nhà, sau đó thì mất liên lạc.

Mấy ngày nay một chút tin tức cũng đều không có.

Tống Kiều Kiều ngày thường cũng không dám nhắc đến Lục Nghị với mẹ Lục, càng không dám nhắc đến Lục Hải Xuyên…

Có lẽ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, cho nên mẹ Lục liền bật TV.

“Phó giám đốc Sở Công An tỉnh Lệ Giang và nguyên Bí thư Luật thành phố Ngô Châu, đã bị bắt vào ngày hôm qua…”

“Vài ngày trước, quân đội cùng cảnh sát ở Đồng Thành và Ngô Châu đã phá vỡ thành công một số đường dây tổ chức đen buôn người ra nước ngoài…”

“Sau một thời gian dài điều tra của cảnh sát, họ đã tiêu diệt thành công hai băng nhóm tội phạm ma túy lớn ở Đồng Thành và Ngô Châu… bắt được 78 tên tội phạm, ba người bị đánh gục ngay tại chỗ…”

Mẹ Lục cũng kinh hãi một lúc rồi vội vàng tắt TV đi.

“Kiều Kiều, không sao đâu… Tiểu Nghị chắc chắn không sao đâu…”

Tống Kiều Kiều mắt đỏ hoe quay đầu đi: “Con biết.”

Trước đêm giao thừa, Lục Nghị mệt mỏi vội vã trở về

“Kiều Kiều…”

Sau một tháng không gặp, Lục Nghị sụt cân rất nhiều, cả người một thân tiều tuỵ.

 Tống Kiều Kiều bưng ra cho anh một bát canh: “Một tháng nay anh không ăn cơm sao? Sao lại gầy đi nhiều như vậy…”

Lục Nghị nắm lấy tay Tống Kiều Kiều: “Tin anh, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà.”

Tống Kiêu Kiều cúi đầu, trầm mặc hồi lâu: “Được.”

Sáng sớm hôm sau.

 Một nhóm người đứng trước nhà gõ cửa.

Tống Kiều Kiều nhìn Lục Nghị bị một nhóm người đưa đi, cùng lúc đó, một đám người khác bước đến trước mặt cô.

“Tống Kiều Kiều, chúng tôi là đội điều tra của tỉnh. Chúng tôi cần tìm hiểu một số chuyện, yêu cầu cô hợp tác.”

“Vâng…”

“Kiều Kiều, mẹ ở nhà đợi con.”

Tống Kiều Kiều sờ sờ bàn tay nhỏ múp míp của Lục Viên: “Viên Viên ngoan, chờ mẹ về nhé.”

“Đi thôi.”

Trước khi vào đội điều tra.

Đúng như dự đoán, Tống Kiều Kiều nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, chỉ là trong nháy mắt, người phụ nữ kia liền quay mặt đi.

“Đừng lo lắng.”

Sợ Tống Kiều Kiều lo lắng, nữ cảnh sát bên cạnh nhẹ nhàng trấn an cô: “Chỉ là mấy câu hỏi thông thường thôi.”

“Tôi không sao.”

Trong phòng thẩm vấn, nam cảnh sát lấy ra một túi đựng hồ sơ. Anh ta đưa một bức ảnh đã ố vàng cho Tống Kiều Kiều xem, rồi hỏi: “Cô đã từng nhìn thấy người phụ nữ trong ảnh này bao giờ chưa?”

Tống Kiều Kiều cẩn thận nhìn vào bức ảnh đã ố vàng một hồi lâu, cuối cùng cô lắc đầu: “Tôi chưa từng nhìn thấy người này bao giờ.”

“Cô chắc chắn chứ?”

Nghe vậy, Tống Kiều Kiều lại nhìn vào bức ảnh một lần nữa: “Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy người phụ nữ này trước đây.”

Nam cảnh sát nhìn người bên cạnh, cuối cùng nói với cô: “Người phụ nữ này là mẹ ruột của cô. Em gái cùng cha khác mẹ của Tống Ngọc… tên là Tống Hồng.”

Bàn tay của Tống Kiều Kiều vô thức siết chặt: “Việc này liên quan gì đến tôi?”

“Cô có biết Tống Ngọc không phải mẹ ruột của mình không?”

“Không, tôi không biết…”

Trong đầu Tống Kiều Kiều nhất thời trở nên trống rỗng, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác hoang đường.

“Ở đây có hai hồ sơ xét nghiệm ADN, một cái là của cô cùng Lục Hải Xuyên, một cái là của cô cùng Tống Ngọc…Cô có muốn xem không?”

Tống Kiều Kiều lắc đầu.

Cố Thương nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác trước mặt, giấu đi cảm xúc trong lòng mình:”Một trong hai kết quả giám định, cho thấy cô không phải là con gái của Tống Ngọc, mà chỉ có mối quan hệ họ hàng…”

 “Cái…cái gì?”

“Theo lời khai của Tống Ngọc, cô không phải là con gái của bà ta, mà là con gái của em gái cùng cha khác mẹ Tống Hồng…”

“…”

Tống Kiều Kiều không biết cô đã ở trong phòng thẩm vấn bao lâu, cũng không biết hai người ngồi đối diện cô đã hỏi bao nhiêu câu hỏi.

Cô chỉ nhớ mang máng rằng vấn đề chỉ xoay quanh Lục Hải Xuyên và người phụ nữ tên Tống Hồng kia.

Cô không biết mình đã nói gì, trong đầu cô chỉ nhớ rõ câu nói kia.

‘Theo lời khai của Tống Ngọc, cô không phải là con gái của bà ta, mà là con gái của em gái cùng cha khác mẹ Tống Hồng…’

‘Theo điều tra của chúng tôi, Tống Hồng hơn 20 mươi năm trước đã dính dáng đến buôn ma tuý…’

‘Nguồn tiền để Lục Hải Xuyên khởi nghiệp, cũng là tiền do Tống Hồng buôn ma tuý, cấp cho ông ta…’

“Trách không được…”

Trách không được, vì sao Tống Ngọc lại có thái độ mâu thuẫn với cô như vậy, muốn cô sống tốt, nhưng lại sợ cô sống quá tốt…

Đó là lý do tại sao bà ta biết rõ cô thích Lục Nghị, cũng biết Lục Nghị đối xử rất tốt với cô, đành vì bà ta nói rằng muốn tốt cho cô, mà một gậy đánh uyên ương thì không nói. Nhưng mấy năm qua, bà ta lại trơ mắt nhìn cô sống như một trò đùa trong tay người khác.

“Thì ra là như vậy…”

“Tống Kiều Kiều…”

Tống Kiều Kiều nghe được thấy có người gọi tên mình, cô cũng không ngẩng đầu lên.

Tống Ngọc nhìn chằm chằm bóng người kiên cường bước đi không ngừng lại của Tống Kiều Kiều, đột nhiên nói: “Con hận mẹ…”

Nghe được lời này, Tống Kiều Kiều cười lạnh rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không hận bà…”

Tống Ngọc sừng sốt một lúc, vừa định nói, thì Tống Kiêu Kiều lại tiếp tục lên tiếng: “Bà đã nuôi dưỡng tôi hơn 20 năm, tôi không nên hận bà, cũng không có tư cách ghét bỏ bà, bà chính là chính là có chút hèn nhát, nhưng nhiều năm như vậy cũng chưa từng thiếu ăn thiếu mặc tôi cái gì, cũng chưa từng ngược đãi tôi…”

“Nói thật, một người phụ nữ có thể nuôi con riêng của chồng ở bên mình nhiều năm như vậy, cho dù làm ra những chuyện kia để tra tấn nó, thì người phụ nữ này cũng quá tốt bụng rồi…”

“Cho nên về điểm này tôi không hận bà được, ngược lại còn muốn cảm ơn bà.”

Về phần Tống Ngọc lặp đi lặp lại sự ngu ngốc của mình, cô không thể tha thứ cho bà ta.

Lục Nghị sẽ không tha thứ, đứa con chưa thể ra đời của cô cũng không…

Từ lâu cô đã không còn quan tâm đến hành động tra tấn tinh thần của Tống Ngọc nữa.

“Mẹ, sau này tôi nhất định sẽ sống thật tốt, hy vọng mẹ cũng vậy…”

Nói xong, Tống Kiều Kiều lao vào trong màn tuyết dày đặc.

Tống Ngọc đứng đó, mặt bị gió lạnh thổi đỏ bừng, nước mắt làm mờ đi bóng lưng của Tống Kiều Kiều.

 “Kiều Kiều…”

“Lục Hải Xuyên, một doanh nhân, và là nhà từ thiện nổi tiếng của thành phố Đồng Thành, đã bị cảnh sát truy tố về tội buôn người, buôn bán và sản xuất ma túy…”

Giọng nữ MC tiếp tục vang lên trong bản tin, mẹ Tống thu dọn hành lý, nhìn Tống Kiều Kiều: “Ba con đã thu xếp xong tất cả ở nhà rồi, những đồ đạc ở đây, chúng ta không cần mang theo…”

“Vâng.”

“Kiều Kiều.”

Lục Nghị tóm lấy Tống Kiều Kiều, ôm thật chặt lấy cô: “Em là người mà anh luôn nghĩ đến, luôn nhớ tới, từ đầu tới cuối chỉ yêu mình em.”

“Không liên quan đến chuyện khác.”

Nói xong, Tống Kiều Kiều cứng người, cuối cùng ôm lấy Lục Nghị thấp giọng nói: “Em cũng vậy.”

“Dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, dù cô ấy có trí nhớ hay không, Tống Kiều Kiều sẽ chỉ yêu một người.”

“Chúng ta kết hôn đi!”

“Được.”

•HOÀN CHÍNH VĂN•

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *