Tống Kiều Kiều sau khi tốt nghiệp đại học, thì kết hôn với Trịnh Lương. Vì Trịnh Lương, sau khi kết hôn xong, cô đã từ bỏ công việc ở bệnh viện. Rồi bắt đầu lại với công việc mình không yêu thích, là thiết kế thời trang.
Công việc bắt đầu từ sáng tới tối, thường xuyên phải đi công tác, cuộc sống vợ chồng gần gũi thì ít, mà xa cách thì nhiều, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Thịnh Lương ngoại tình.
Tống Kiều Kiều không khỏi thở dài khi nhớ lại quá khứ: “Đàn ông…Thật sự, tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào sẽ chung tình cả…”
Tưởng Hoa nghe xong lời này thì không nghĩ như vậy: “Có em này, em là một người đàn ông tốt.”
“Thật sao?”
Tống Kiều Kiều quay đầu nhìn Phó Nghị, thấy người đàn ông từ phòng tắm bưng một xô nước đặt lên ghế đá bên cạnh để tắm.
“…” Tống Kiều Kiều: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”
Phó Nghị lạnh lùng liếc nhìn Tống Kiều Kiều: “Đi tắm.”
“…”
Tưởng Hoa ở bên cạnh giải thích: “Phòng tắm hơi nhỏ, thân hình anh trai em lại to cao, nên không cử động thoải mái được…haha…”
Tưởng Hoa khó hiểu nhìn Phó Nghị. Hai ngày qua, bọn đều đợi Tống Kiều Kiều trở về phòng rồi mới lấy nước ra sân tắm giặt. Nhưng hôm nay…
Có lẽ hôm nay đã quá mệt, muốn tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Mặc dù Tống Kiều Kiều đã từng nhìn thấy Phó Nghị cởi trần, ngoại trừ Thịnh Lương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang tắm ở trước mặt, cô không khỏi đỏ mặt, liền quay qua nhìn chỗ khác.
Phó Nghị ở một bên không chút kiêng dè, tuỳ tiện tắm rửa, mỗi khi nghe tiếng nước chảy, Tống Kiều Kiều không ngồi yên được nữa, liền đứng dậy đi về phòng.
Khi vừa đi ngang qua người đàn ông, vẫn là không tránh khỏi nhìn thấy, người đàn ông thô kệch đang cởi trần tắm rửa, lớp bọt xà phòng treo trên làn da màu đồng, bên dưới quần đùi dính sát vào hạ thân của người đàn ông, lộ ra vật dưới thân, một khối phình to.
Tống Kiều Kiều chỉ liếc nhìn một cái, mặt liền đỏ bừng.
Phó Nghị bên kia nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt dò xét của Tống Kiêu Kiều, chỉ chăm chú tự mình tắm rửa.
Sau khi trở về phòng, Tống Kiều Kiều nhận ra bản thân không chỉ đỏ mặt dị thường mà nhịp tim đập cũng nhanh hơn một chút.
“Đúng là… Đã lâu rồi không làm tình…”
Đôi mắt Phó Nghị tối sầm lại khi nhìn thấy người phụ nữ kia trối chết chạy đi. Vật dưới thân phình to một đống, bởi vì Tống Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào nó, mà liền cứng ngắc lên.
Chỉ là bây giờ chưa phải lúc…
Đêm đó, Tống Kiều Kiều có một giấc mơ, trong một hang động tối tăm, cô khỏa thân, bị một người đàn ông thô bạo đè xuống, làm tình một cách điên cuồng, đến nỗi sau khi tỉnh dậy cô vẫn còn mơ hồ cảm nhận được lưng đau vì tựa vào đá.
Tỉnh dậy từ giấc mơ, Tống Kiều Kiều cảm thấy dưới cơ thể mình ẩm ướt, thì không khỏi ngẩn người một lúc, kinh ngạc trước giấc mộng ướt át chân thật kia.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên nhất trong giấc mơ… chính là cô quá cuồng nhiệt và phóng túng, quá say mê với người hàng xóm mà cô mới quen được vài ngày trong giấc mơ…
Khi Tống Kiều Kiều đứng dậy, Phó Nghị đã thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị ra cửa
Tống Kiều Kiều vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ ướt át kia, nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt cô hiện lên một tia bối rối, lúng túng tìm chủ đề khác để nói chuyện: “Hôm nay hai người dậy sớm vậy?”
Tưởng Hoa nhìn đồng hồ, nói: “Cũng không sớm lắm, hôm nay anh Phó Nghị ngủ quên, ngày thường chúng em còn muốn đi sớm một chút.”
Tống Kiều Kiều nói: “Vậy sao?”
Phó Nghị không nói gì, xách túi dụng cụ đi ra ngoài.
Tưởng Hoa bị bỏ lại thấp giọng lẩm bẩm: “Anh Trụ Tử không bao giờ đi muộn, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm còn dậy đi tắm một lần…”
Tống Kiều Kiều đang chuẩn bị đi tắm: “…”
Cô luôn có cảm giác như mình đang bị điều gì kích thích.
Đến giữa trưa, mẹ Tống mệt mỏi vì bị Thịnh Lương quấy rầy, nên gọi điện lại cho Tống Kiều Kiều.
Mẹ Tống nói: “Kiều Kiều, mẹ nghĩ thằng nhóc Trịnh Lương đó thật sự biết mình sai rồi. Nếu không thì hai đứa đừng…”
Ly hôn, nhưng hai chữ vẫn chưa nói ra, đã bị Tống Kiều Kiều ngắt lời: “Mẹ cho rằng anh sẽ thay đổi sao? Đừng ngây thơ như vậy nữa. Lục Hải Xuyên dùng thủ đoạn này dỗ dành mẹ một hồi, kết quả thì như thế nào?”
Kết quả mẹ Tồng gần như mất đi hết tài sản riêng của mình.
“Mẹ ơi, người ta thường có câu này. Miệng lưỡi đàn ông toàn là điều dối trá, thay vì tin tưởng đàn ông, thì hãy tin tưởng những đồng tiền có trong thẻ ngân hàng của mình, ít nhất tiền có thể mang lại cảm giác an toàn.”
Mẹ Tống: “Mẹ nói vậy thôi, nhưng mẹ không nghĩ Tiểu Thịnh sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn… Hai người cứ trì trệ thế này… Con lấy ở đâu ra một đứa con?”
Tống Kiều Kiều nghe vậy liếc mắt nhìn sang phòng của Phó Nghị, cong môi: “Mẹ… chỉ có đàn ông mới có thể ngoại tình sao?”
“Kiều Kiều, con…”
Mẹ Tống mơ hồ bị lời nói của Tống Kiều Kiều làm cho kinh hãi, hôi lâu sau cũng không tìm ra được nguyên nhân vì sao.
Tống Kiều Kiều lại không để bụng: “Mẹ, đây là thời đại nào rồi? Trinh tiết và đức hạnh đã không còn tồn tại từ lâu rồi.”
Nếu Thịnh Lương không chịu chia tay trong hoà bình, vậy thì cũng đừng trách cô cắm sừng anh ta.
Mẹ Tống biết Tống Kiều Kiều có tính cách mạnh mẽ, cho dù có cố gắng thuyết phục cô đến đâu, việc mà cô đã quyết, thì có khuyên cũng vô ích.
Im lặng một lúc lâu, bà mới nói: “Con… đừng để bị lừa…”
Tống Kiều Kiều nói: “Con biết.”
Chỉ là mượn tinh trùng, cũng không phải kết hôn, nào có lý do gì để bị lừa chứ.