[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 1

Năm Đại Lương thứ ba mươi hai (bối cảnh giả tưởng, không liên quan đến bất kỳ triều đại nào trong sử sách), người Kết Hung Nô xâm lược, từ đó vùng biên giới Đại Lương rơi vào chiến loạn không ngừng. Triều đình liên tục ra lệnh trưng binh, từng nhà từng hộ, thậm chí cả những nam nhân duy nhất trong gia đình cũng bị bắt đi nhập ngũ.

Chiến loạn kéo dài suốt năm năm trời, mãi đến khi Đại tướng quân của Trấn quốc dẫn quân bình định được nước Kết Hung, đất nước mới trở lại bình yên. Tuy nhiên, dù triều đình cần khôi phục lại mọi mặt, thuế má vẫn không hề giảm, khiến những người dân nghèo khổ vẫn phải chật vật kiếm sống. Vào mùa thu hoạch, thời điểm nộp thuế ruộng đất lại đến.

Thôn Bình Khê, một thôn làng nhỏ tựa núi kề sông với chưa đầy trăm hộ dân, nằm nép mình bên một dãy núi đá lớn. Cả thôn chủ yếu dựa vào những mảnh ruộng nước cách đó không xa để sinh sống, nhưng cuộc sống vẫn rất nghèo khổ. Trong thôn, nhà nào nhà nấy đều là những căn nhà tường đất vàng, mái lợp cỏ tranh thấp bé.

Năm nay khi lệnh thu thuế từ quan phủ vừa ban xuống, trưởng thôn đã thông báo đến từng hộ gia đình. Tại Thẩm gia, Thẩm Đại Nham và thê tử là Đào Hiền đang đóng cửa bàn tính.

Thẩm Đại Nham rít một hơi thuốc lá khô, gõ nhẹ đầu điếu thuốc vào tay, rồi sốt ruột hỏi thê tử:

“Chuyện của Hương Nhi tính đến đâu rồi?”

Đào Hiền ngồi khoanh chân dưới đất, từ trong túi áo lấy ra một nắm hạt dưa vừa xin được từ lão phụ nhân Trần gia, vui vẻ ngồi bóc ăn. Nhìn ra ngoài cửa, thấy không có ai, bà ta hạ giọng nói: “Xong cả rồi, ngày mai bà mối sẽ tới bàn chuyện hôn sự. Bên đó đồng ý trả sính lễ năm lượng bạc!”

Thẩm Đại Nham nghe vậy liền mừng rỡ. Năm lượng bạc, nếu so với cuộc sống ở thành thị thì chẳng đáng là bao, nhưng với người dân nghèo trong thôn, số tiền này đủ để nuôi sống cả nhà bọn họ một năm. Thế nhưng nghĩ đến điều gì đó, ông ta lại thở dài.

Đào Hiền thấy trượng phu làm bộ dạng thở dài, không khỏi trợn mắt trách: “Đây là chuyện vui của nha đầu đó, ngươi còn thở dài cái gì? Với lại chúng ta sắp có bạc rồi, cuối năm đủ tiền cưới tức phụ cho nhi tử, lại còn rất dư dả!”

“Ta chỉ sợ Hương Nhi trách chúng ta. Dẫu sao gả nó sang Trần gia làm tân nương xung hỉ, mà bệnh tình của thằng con nhà ấy thì ngày càng trở nặng m. Nghe đâu mấy lần tưởng đã không qua khỏi. Nếu hắn thật sự chết, chẳng phải Hương Nhi sẽ thành quả phụ sao?”

“Hừ! Nó ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta nuôi không nó bao năm nay? Thời buổi này có miếng ăn để sống đã là tốt lắm rồi.” Đào Hiền phản bác, trong lời nói chẳng chút nào là áy náy.

Thẩm Hương Nhi từ nhỏ ở Thẩm gia đã phải ra đồng làm việc, nấu cơm, nuôi lợn, chăm gà, giặt giũ cho cả nhà, việc gì cũng đến tay nàng. Vậy mà trong thôn, Thẩm gia lại khoe khoang rằng họ cưu mang nàng, chăm lo cho nàng bao năm nay thật vất vả.

“Được rồi, được rồi, ngươi tính sao thì tính, ta không nói nữa!” Thẩm Đại Nham lập tức không dám nói thêm câu nào.

Mặc dù đang lúc nông dân được nhàn hạ sau mùa thu hoạch, Thẩm Hương Nhi vẫn có không ít việc để làm. Sáng sớm đã phải dậy lo toan việc trong nhà, giặt giũ cả đống quần áo của đại gia đình. Xong xuôi lại cầm liềm ra đồng cắt rau dại cho lợn.

Nàng hoàn toàn không biết rằng, ngay trong một ngày tưởng chừng là bình thường này, chuyện chung thân đại sự của nàng đã bị Đào Hiền tiện đường ra ngoài mà quyết định xong xuôi.

Về đến nhà, nàng vội vàng cho gà, vịt, lợn ăn xong, lại bắt tay nhóm lửa chuẩn bị bữa tối. Lửa cháy bập bùng khiến nàng nóng đến mức mồ hôi ướt đẫm trán, cả người lấm lem bụi than. Trên người chỉ khoác một bộ áo vải thô cũ kỹ, thế nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp dịu dàng, thanh tú cùng làn da trắng nõn như ngọc của nàng.

Lúc này Thẩm Xuân Hoa, đường tỷ của nàng, vừa cùng mấy cô nương trong thôn đi gội đầu ở bờ sông trở về. Nhìn thấy Hương Nhi bận rộn bên bếp lò đen nhẻm, khuôn mặt vẫn trắng trẻo nổi bật như ánh ngọc, Xuân Hoa không khỏi dâng lên lòng ghen ghét.

Rõ ràng cùng lớn lên trong một gia đình, thế nhưng khuôn mặt của Hương Nhi chẳng bao giờ dùng đến thứ gì tốt, ngày ngày đều dãi nắng dầm sương, làm việc nặng nhọc. Vậy mà ngoài bộ y phục đơn sơ trên người, từ dung mạo đến khí chất, nàng hoàn toàn không giống với những cô nương trong thôn. Nàng tựa như một tiểu thư nhà quyền quý sa cơ, còn bản thân Xuân Hoa, từ đầu đến chân, lại chẳng khác gì một cô thôn nữ thực thụ.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *