Vì đã nhắc đến chuyện y phục, Thẩm Hương Nhi không khỏi lo lắng về những gì nàng từng bận tâm, bèn mở lời hỏi hắn: “Gã vô lại kia chắc chắn nhận ra ta. Thúc giao hắn cho thôn trưởng đưa đi nha môn, liệu hắn có khai ra ta không? Ta sợ…”
Trần Yến Chi hiểu nỗi lo của nàng, dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi yên tâm, gã đó bình thường trong thôn cũng không ít lần làm chuyện bậy bạ. Ta đã bảo trưởng thôn lấy cớ trộm cắp mà bắt hắn. Dù hắn có nói lung tung, cũng chẳng mấy ai tin lời hắn đâu. Nếu ngươi vẫn không yên tâm, ngày mai ta sẽ đi xem xét thêm cho ngươi.”
“Vậy là tốt rồi, làm phiền tam thúc rồi… À, chỗ ta đã dọn xong, giờ ta qua giúp thúc nhé!” Thẩm Hương Nhi nghe vậy trong lòng lại càng thêm cảm kích. Thấy tình cảnh hiện nay, nàng không kìm được muốn giúp hắn làm chút việc. Không đợi hắn đồng ý, nàng đã cầm khăn ra ngoài lau bụi trên khung giường.
Có thêm một người lau chùi, Trần Yến Chi chỉ cần lắp ráp giường, công việc dọn dẹp cũng nhanh chóng hoàn thành. Chưa đến giờ Tý, cả hai đã dọn dẹp xong xuôi. Thẩm Hương Nhi phủi bụi trên người, vốn là người có tính ưa sạch sẽ, dù đã tắm một lần trước đó, nàng vẫn muốn tắm thêm lần nữa.
Sau một hồi bận rộn, cả người đầy bụi và mồ hôi, nàng nhớ lại ngày trước ở nhà họ Thẩm. Nhà họ đông người, làm gì có chuyện ngày nào cũng đun nước nóng để tắm. Nếu trời không lạnh, nàng chỉ có thể ra sông tắm. Nhưng giờ ở nhà họ Trần thì khác, trong nhà không thiếu củi, không thiếu nước, cũng chẳng có ai nói gì.
Hơn nữa, vị tam thúc Trần Yến Chi này, chắc hẳn cũng mệt mỏi sau hành trình dài và bận rộn dọn dẹp cả tối, chắc chắn hắn cũng cần phải tắm rửa. Việc của nàng chỉ là đun thêm chút nước mà thôi.
Thẩm Hương Nhi đến bếp nhóm lửa. Trần Yến Chi thì mang bọc đồ về phòng sắp xếp quần áo, sau đó lấy ra một thỏi bạc vụn rồi ra ngoài. Thấy nàng đang khó nhọc xách thùng nước đổ vào nồi, hắn vội bước tới đỡ lấy. Sau khi đổ nước xong, hắn ngồi xuống tiếp tục nhóm lửa thay nàng.
Khi Thẩm Hương Nhi không còn việc gì để làm, định lặng lẽ rời đi, Trần Yến Chi đưa thỏi bạc cho nàng, rồi nói: “Đây là năm lượng bạc, ngươi tạm giữ để chi tiêu trong nhà. Sau này nếu dùng hết, hay không đủ, thì cứ nói với ta.”
Thẩm Hương Nhi ngẩn ngơ nhìn thỏi bạc trong tay. Trước đây, nàng từng lén để dành tiền riêng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được hơn một nghìn đồng tiền. Đây là lần đầu tiên có người đưa nàng một thỏi bạc, lại còn là năm lượng bạc! Khi bá mẫu bán nàng đi làm vợ xung hỉ mới được năm lượng bạc, vậy mà nam nhân này vừa trở về đã đưa nàng số tiền lớn để lo việc nhà, nàng không đoán được ý hắn là gì. Nàng vội đẩy trả lại, nói: “Không, sao lại cần nhiều tiền như thế này? Trong nhà gạo, rau đều có đủ, vốn là của nhà họ Trần, ta ăn uống cũng chẳng tốn là bao, sao có thể để thúc tiếp tục đưa bạc…”
“Cứ giữ lấy, những năm qua ngươi một mình lo toan việc nhà, quá vất vả rồi!” Trần Yến Chi đáp.
Trước khi rời đi, đại tướng quân từng ban thưởng cho hắn, nhưng hắn không nhận, bảo chuyển hết cho gia quyến của những đồng đội đã hy sinh. Trước khi đi, đại tướng quân vẫn đưa hắn ba mươi lượng bạc làm lộ phí. Hiện tại hắn còn hai mươi lượng bạc, nhưng không đưa hết cho nàng vì hắn chưa chắc sẽ ở lại lâu dài cùng nàng. Hơn nữa, nàng là cháu dâu, không phải thê tử của hắn, hắn cũng chưa hiểu rõ tính cách của nàng, nên cũng chưa tiện giao hết bạc cho nàng quản.
Thẩm Hương Nhi nghĩ nhà không thiếu gạo, nhưng đúng là nàng chẳng có bạc. Trước đây, mỗi lần mua dầu hay gạo, nàng phải đem thóc đi đổi lấy bạc mới mua được. Giờ nhà có thêm một người, chi tiêu chắc chắn sẽ tăng lên, nếu có bạc này thì sẽ không cần phải bán thóc nữa.
Nàng cũng không từ chối thêm nữa, liền nhận lấy số bạc.
Ngọn lửa lớn do nam nhân nhóm khiến nồi nước nhanh chóng sôi. Trần Yến Chi xách một thùng nước đến phòng tắm cạnh sân, rồi gõ cửa phòng của Thẩm Hương Nhi, bảo nàng đi tắm trước.
Thấy hắn đã chuẩn bị sẵn nước, Thẩm Hương Nhi vì được đối xử tốt bất ngờ mà có chút bối rối, bước vào phòng tắm, cởi bỏ y phục rồi ngồi xổm xuống rửa ráy. Trước đây, khi chỉ có một mình, nàng tắm rất chậm rãi, cẩn thận lau từng chỗ một, phải sạch sẽ thơm tho mới chịu được.
Nhưng hôm nay, nghĩ đến nam nhân ngoài kia đang đợi bên bếp, nàng cố gắng tắm thật nhanh, chỉ là lau qua toàn thân cho xong. Nào ngờ khi đứng dậy lấy cái áo, nàng vô ý làm rơi y phục trên giá xuống. Thấy áo sắp rơi xuống đất, sợ bị ướt và bẩn hết, nàng vội cúi xuống nhặt, không ngờ lại vấp phải muôi múc nước. Cả người mất thăng bằng, nàng ngã nhào ra sau.
“Á!” Thẩm Hương Nhi chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi ngã ngửa ra sau, lưng đập mạnh vào thùng tắm lớn. Tới khi chạm đất, nàng đau đến mức tối tăm mặt mũi, mở mắt ra thì chỉ thấy toàn thân đau nhức nhối.
“Ngươi làm sao vậy?” Tiếng của nam nhân vang lên ngoài cửa. Hóa ra Trần Yến Chi nghe tiếng động và tiếng kêu đau của nàng. Dù biết nàng đang tắm, không tiện hỏi han, nhưng thấy nàng mãi không có động tĩnh, hắn không khỏi lo lắng, bước đến trước cửa phòng tắm.
Thẩm Hương Nhi đau đớn nằm trên sàn ướt, cố đứng dậy nhưng toàn thân đều nhói buốt. Mỗi cử động là một cơn đau không chịu nổi, đặc biệt là ở chân, đau như xé ruột gan. Nghe hắn gõ cửa gấp gáp, nàng đành gắng gượng đáp: “Ta… ta không sao… chỉ bị ngã một cái…”
Thực tế, nàng đau đến không thể đứng nổi, toàn thân bất động khiến nàng vừa lo lắng vừa đau đớn, cả người bất lực không thôi.