[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 13

Thấy nam nhân cuối cùng rời đi, Thẩm Hương Nhi mới khẽ thở phào. Nghĩ đến việc tối nay hắn đã hết mực lo lắng vì nàng, nhưng cũng quá không kiêng dè. Nàng là cháu dâu của hắn, sao hắn lại có thể hành xử như vậy? Tự hỏi vì sao lúc đó nàng không kiên quyết từ chối, nàng chỉ cảm thấy bị khí thế nguy hiểm của hắn áp bức, quên cả việc phản kháng.

May mà hành động của hắn là bất đắc dĩ, vẫn giữ lễ, không nhân cơ hội làm điều gì khiếm nhã. Nhưng hắn là trưởng bối, sao lại hành xử bất chấp như thế? Sau này nàng còn phải ngày ngày chung sống với hắn, thật khiến nàng thêm phần lúng túng khó xử.

Trần Yến Chi không biết nàng đang nghĩ gì.

Nhiều năm trong quân doanh, hắn chỉ quen tiếp xúc thẳng thắn với nam nhân. Vào phòng, hắn lấy lọ thuốc trị thương từ bọc hành lý. Trong quân doanh, thuốc trị ngoại thương và bong gân luôn được mang theo, dù đã rời quân ngũ, hắn vẫn giữ thói quen này để phòng bất trắc.

Cầm thuốc trong tay, hắn không lập tức quay lại, là muốn để nàng có đủ thời gian trấn tĩnh và mặc y phục.

Bỗng nhớ ra bếp vẫn còn đang đun nước, rồi hắn lại đến dọn dẹp trong phòng tắm, thấy nàng chỉ có một bộ y phục ướt, bèn giúp nàng phơi lên. Khi phơi đến chiếc áo lót màu trắng hạnh, hắn mới nhận ra mình đang làm việc không hợp lễ nghĩa, vội vàng treo lên rồi nhanh chóng rời đi để xách nước tắm.

Hắn tắm nhanh rồi ra ngoài, sau đó mới cầm thuốc đến phòng của Thẩm Hương Nhi. Hắn gõ cửa một hồi lâu mới nghe được tiếng đáp từ bên trong.

Đẩy cửa bước vào, hắn thấy cô nương đã mặc y phục sạch sẽ, đang ngồi bên mép giường, có lẽ vừa cố di chuyển nên sắc mặt trắng bệch vì đau chân. Thấy hắn, nàng khẽ gọi: “Tam thúc.”

Theo lời của Yến Dương ca, khi nàng được mua về làm vợ xung hỉ cho Vân Bách, nàng còn chưa đầy mười ba. Ba năm trôi qua, giờ nàng chỉ khoảng mười sáu, mười bảy. Một cô nương nhỏ nhắn, yếu ớt như vậy, không biết những năm qua nàng đã sống thế nào.

Nghĩ đến nàng còn trẻ như thế, hôm nay lại vừa bị lưu manh dọa sợ, còn chịu ngã đau, giọng của Trần Yến Chi cũng nhẹ đi: “Ta ở trong quân doanh đã lâu năm, cũng biết chút ít về bong gân. Ngươi kéo ống quần lên, ta xem giúp ngươi.”

“Không… không được…” Nghĩ đến việc phải để lộ đôi chân riêng tư của nữ tử cho nam nhân xem, Thẩm Hương Nhi lập tức từ chối.

“Nếu vết thương chạm đến xương mà không chữa kịp, ngươi có thể thành tật thọt chân đấy.” Với Trần Yến Chi, thuyết phục một người thật sự dễ như trở bàn tay.

Đúng như dự đoán, nghe đến khả năng đi đứng thành thọt, Thẩm Hương Nhi sợ đến cứng người. Nàng chỉ do dự một thoáng, rồi ngoan ngoãn kéo ống quần lên, ngượng ngùng đưa chân ra: “Vậy làm phiền tam thúc.”

Dưới ống quần lộ ra đôi chân trắng nõn, mảnh mai của cô nương, đưa đến trước mặt nam nhân.

Trần Yến Chi ngồi xổm, nắm lấy bàn chân bị thương của nàng, tay xoa nhẹ quanh mắt cá chân gầy guộc. Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được chỗ đau. Nàng đau đến mức nắm chặt mép giường, miệng kêu khẽ, đôi mắt hạnh ngân ngấn lệ.

“Ưm… á… đau…” Nàng nhíu mày vì đau, nét mặt kiều mị càng thêm rõ ràng.

“Ngươi… chỉ bị trật khớp thôi. Ta chỉnh lại xương, xoa rượu thuốc là ổn.” Trần Yến Chi hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.

Nghe tam thúc nói có thể chữa, Thẩm Hương Nhi cũng yên tâm phần nào, không còn bận tâm chuyện nam nữ khác biệt, nàng vội giục: “Vậy tam thúc mau giúp ta chỉnh đi, ta không sợ đau.”

Dù nàng nói thế, nhưng cả người vẫn run rẩy, sợ hãi. Trần Yến Chi nhân lúc nàng không để ý, nắm mắt cá chân nhanh chóng “rắc rắc” chỉnh lại. Nàng chưa kịp kêu lên, khi thử cử động thì thấy chân đã bớt đau hẳn.

“Rượu thuốc cần xoa mạnh mới hiệu quả.” Hắn tiếp tục bôi thuốc và xoa chân cho nàng. Tay của nam nhân mạnh mẽ, nếu để nàng tự làm, thuốc cũng chẳng có tác dụng.

Hắn không chút ngại ngần xoa bóp chân nàng.

Thẩm Hương Nhi mặt đỏ bừng, cứ để mặc hắn xoay xở, còn cả không dám nghĩ chỉ trong một đêm mà nàng và tam thúc đã có bao lần tiếp xúc thân mật như thế này.

Trần Yến Chi tập trung nắm bàn chân trắng nõn để xoa bóp, nghe nàng kêu đau theo lực tay cử hắn. Nàng cố kìm nén, nhưng tiếng rên khẽ lại khiến máu nóng trong người hắn như sôi trào.

Dù chưa từng chạm vào nữ tử thân mật như vậy, nhưng khi nghe tiếng rên rỉ của nàng, Trần Yến Chi cảm thấy cả người mình cũng nóng ran. May mà hắn định lực vững vàng, xoa bóp xong, thì liền bàn chân mềm mại của nàng xuống, dặn dò vài câu rồi vội về phòng.

Đến đêm khuya, nam nhân trở về phòng nghỉ, nghĩ đến việc trở lại ngôi nhà đã lâu mong nhớ, trong lòng hắn cung thư thái không ít.

Bỗng nhiên, hắn nghe tiếng hét của cô nương, rồi thấy Thẩm Hương Nhi gần như trần trụi, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót màu xanh, lao về phía hắn.

Trần Yến Chi nhìn cháu dâu gần như không mảnh vải che thân lao lên giường mình, cả người hắn cứng đờ.

“Tam thúc… tam thúc, ta sợ, ta sợ lắm… Cũng đau lắm…” Chưa kịp để hắn quát mắng, cô nương đã lao vào lòng hắn, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ nhìn hắn, nước mắt lấp lánh, cùng dáng vẻ kiều diễm nhưng đáng thương, vừa tội nghiệp vừa quyến rũ khiến Trần Yến Chi sững sờ.

“Ngươi… ngươi làm sao vậy?” Bị cặp ngực đầy đặn của nàng cọ vào người, mùi hương nhè nhẹ trên người nàng phả vào mũi, hắn bất giác ôm chặt cô nương đang run rẩy trong lòng, lo lắng hỏi.

“Hu hu… ta sợ tối… còn sợ đau, cả người ta đều lắm…” Đôi tay mềm mại của cô nương bám lấy cổ hắn, không biết vì uất ức hay đau đớn mà giọng nói nỉ non như sắp khóc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *