[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 17

Thẩm Hương Nhi nói với Trần Yến Chi về việc ngày kia sẽ lên trấn mua đồ, vốn nghĩ hắn sẽ không có ý kiến gì, nào ngờ hắn lại bảo sẽ đi cùng. Nàng có chút lo lắng, chẳng biết làm sao khác, chỉ đành nghĩ xem hôm đó nên tìm cớ gì ở trên trấn để tách ra mua vải riêng.

Chớp mắt đã đến ngày mùng tám, cũng là ngày chợ phiên. Từ sáng sớm, thím Lý Xuân đã tới gọi nàng, bảo cùng ra đầu làng đón xe bò đi lên trấn.

Thẩm Hương Nhi cũng không mang theo nhiều, chỉ cầm đủ tiền rồi đi cùng Trần Yến Chi. Thấy hắn cũng theo, thím Lý Xuân cười nói: “Đại Chi đi nữa thì tốt, có người xách đồ giúp rồi.”

Trần Yến Chi chỉ mỉm cười, sau đó nhìn Thẩm Hương Nhi và thím Lý Xuân lên xe bò. Phía sau xe toàn nữ nhân trong làng, hắn bèn trèo lên ngồi ở đầu xe.

Trấn trên cách làng An Khê chừng bảy tám dặm, chưa đến một canh giờ đã tới nơi. Mọi người xuống xe, thím Lý Xuân mang giỏ trứng gà tìm chỗ đông người bày ra bán, không đi cùng Thẩm Hương Nhi nữa.

Nàng đành sánh bước cùng Trần Yến Chi. Nhìn bóng hai người, nam nhân cao lớn khôi ngô đi trước, nữ nhân nhỏ nhắn kiều diễm theo sau, thím Lý Xuân tự nhiên lại thấy bọn họ giống một đôi tiểu phu thê, quả thật rất xứng lứa vừa đôi.

Trên đường, Thẩm Hương Nhi vừa đi vừa nhìn ngó phố xá. Dù chỉ mượn cớ, nhưng trong nhà cũng cần mua vài thứ. Thấy tiệm bán muối, nàng vào mua vài cân, đi ngang qua quầy thịt, nàng chọn một miếng mỡ lớn để về nấu mỡ. Trần Yến Chi lặng lẽ đi theo sau, không hỏi han nhiều, chỉ im lặng xách đồ giúp nàng.

Mua xong đồ dùng hằng ngày, Thẩm Hương Nhi nhìn thấy tiệm vải ở phía trước, bèn dừng bước, quay lại nói: “Tam thúc, chăn của thúc mỏng quá, chắc phải may cái mới. Ta muốn mua ít vải, trong tiệm toàn nữ nhân, người đợi ngoài này đi, ta sẽ ra ngay.”

Trần Yến Chi nhìn vào, đúng là thấy bên trong toàn nữ nhân. Lại nhớ mình còn việc cần làm là đi lấy thư, hắn liền gật đầu: “Ta cũng có việc phải làm. Ngươi mua xong thì đợi trong tiệm, ta sẽ quay lại ngay.”

Thấy hắn rời đi, Thẩm Hương Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bước vào tiệm vải. Trong tiệm phần lớn là vải thô, vải bông, thậm chí cả vải đay, chỉ có vài tấm vải tốt treo cao, nhưng không phải thứ nàng muốn.

Nàng lại gần hỏi chưởng quầy: “Ở đây có bán vải lụa không?”

Chưởng quầy thoáng ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ nàng không giống người có thể mua nổi, song vẫn niềm nở đáp: “Có chứ, nhưng loại thường nhất cũng năm trăm văn một tấm. Tiểu nương tử muốn loại nào?”

Nói rồi, ông ấy lấy từ tủ ra mấy tấm vải láng mịn cho nàng xem.

Thẩm Hương Nhi biết giá, thầm than lụa quả không rẻ. Nhưng đã quyết tâm làm hoa lụa để bán, nàng vẫn chăm chú ngắm nghía, không vội chạm tay, chỉ dám nhìn thật kỹ. Trông thấy vài tấm vải nhiều màu, trong đầu nàng dần hiện lên những mẫu hoa muốn làm.

Nàng hỏi giá, tính toán số lượng, màu sắc và cả khả năng nhuộm thêm bằng nhựa cây hoa cỏ trên núi. Cuối cùng, nàng chỉ vào tấm gấm trắng giá một ngàn văn, nói: “Ta lấy một trượng vải này, thêm một trượng vải bông và sáu cân bông. Phiền gói giúp ta.”

Chưởng quầy nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh miệng tính toán: “Gấm và vải bông mỗi thứ một trượng là một ngàn ba trăm năm mươi văn, bông sáu cân một ngàn hai trăm văn, tổng cộng hai ngàn năm trăm năm mươi văn. Ta bớt đi số lẻ, tiểu nương tử trả hai ngàn năm trăm văn là được.”

Đó là hơn hai lượng bạc. Nghĩ đến năm lượng bạc nay mất đi một nửa, lòng nàng xót xa, song vẫn bình tĩnh đưa nén bạc năm lượng. Chưởng quầy cân chuẩn, trả lại bạc lẻ và đồng tiền, tiểu nhị nhanh chóng gói đồ.

Thấy gói bông tuy nhẹ mà thành bọc lớn, thêm cả vải nữa, nàng khó mang một mình. Trần Yến Chi chưa quay lại, nàng bèn gửi đồ lại tiệm rồi tranh thủ sang tiệm trang sức gần đó.

Tiệm ấy nàng từng ghé vài lần, cũng quen biết bà chủ là Chương nương tử. Thấy nàng đến, bà ấy phấn khởi kéo sang một bên hỏi thăm: “Tiểu nương tử đi đâu mà lâu thế không gặp? Hôm nay có mang hoa lụa hay túi thêu đến bán không?”

Trước đây, mỗi lần Thẩm Hương Nhi làm vài bông hoa lụa mang bán, Chương nương tử đều nhận và bán hết rất nhanh. Thậm chí có cô nương quen còn hỏi mua thêm, bà ấy tiếc là không có hàng.

Bà ấy biết nhà họ Thẩm có đại bá mẫu khó tính, Thẩm Hương Nhi không dám để lộ chuyện này, chỉ lén làm một ít để bán. Làm hoa lụa vốn là loại sản phẩm tinh xảo, nàng cũng chẳng đủ điều kiện để làm lâu dài. Chương nương tử từng mời nàng đến tiệm làm, nhưng đại bá mẫu là sao có thể nhiên chịu để nàng thoát khỏi vai trò con hầu không công.

Thấy bà ấy nhiệt tình, Thẩm Hương Nhi cũng yên tâm hơn về tay nghề của mình, mỉm cười nói: “Hôm nay ta không mang hoa lụa làm sẵn, mà đến để bàn việc này. Ta muốn sau này làm nhiều kiểu hoa lụa để bán lâu dài. Chương nương tử có nhận hết không?”

Nghe vậy, mắt bà ấy sáng lên. Hoa lụa của Thẩm Hương Nhi chất lượng tốt, kiểu dáng đẹp, chẳng lo ế hàng. Bà ấy suy nghĩ rồi đáp: “Ngươi có thể làm được bao nhiêu? Trước tiên làm vài mẫu để ta bày thử, xem khách có ưa không, rồi hãy làm thêm.”

Nghĩ đến mục tiêu kiếm tiền, nàng liền nói:

“Làm hoa lụa rất tỉ mỉ, một ngày ta chỉ làm được vài bông. Nhưng giờ ta trông cậy vào nó để nuôi sống bản thân, giá cả mong có thể thương lượng lại. Ta sẽ dồn hết tâm sức vào. Còn kiểu dáng, ta sẽ làm vài mẫu trước để người bày xem.”

Nghe nhắc đến giá, Chương nương tử thẳng thắn nói: “Giá cả thì có thể tính lại, nhưng nói rõ, hoa lụa thường chỉ người khá giả mới mua. Không có tiệm ta làm cầu nối, e là ngươi cũng khó bán được giá. Ta thu năm mươi văn một bông, được chứ?”

Thẩm Hương Nhi biết lời bà ấy nói không sai. Hoa lụa đẹp, nhưng dân thường ít ai nỡ chi tiền, người trong làng chỉ cần dây vải tốt để buộc tóc là đủ. Cái giá bán được đều nhờ vào uy tín của tiệm trang sức này.

Nàng thầm tính, một lượng bạc mua được mười thước vải, mỗi thước làm sáu bảy bông, tổng cộng được sáu bảy chục bông, bán ra hơn ba lượng bạc. Như vậy vẫn lãi hơn hai lượng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *