Dù không đến nhà thôn trưởng, Thẩm Hương Nhi vẫn nghe tin Trần Yến Chi đi xem mắt cô nương.
Chuyện bắt đầu khi nàng mang ít thức ăn mua được ở trấn trên sang biếu thím Lý Xuân. Bình thường thím Lý Xuân hay giúp đỡ nàng, thỉnh thoảng còn cho ít rau củ hoặc trái cây.
Sang đến nhà bên, Thẩm Hương Nhi nghe thím Lý Xuân kể rằng dân làng ở đầu thôn thấy một bà thím dẫn theo cô nương trẻ đến nhà trưởng thôn. Người biết chuyện đều nói đó là để xem mắt với Trần Yến Chi.
Trong làng, nữ nhân vốn giỏi buôn chuyện, tin tức lan đi rất nhanh. Không chỉ biết cô nương kia là người làng nào, trong nhà có mấy người, mà còn bàn tán cả chuyện nàng ta có chăm chỉ, hiền lành hay không. Có người bảo cô nương ấy hợp tuổi với tam thúc, lại siêng năng, tay nghề khéo léo, còn biết thêu khăn mang đi bán. Một cô nương hiền thục, phẩm chất đoan trang như vậy, nếu cưới về ắt hẳn sẽ là dâu hiền trong nhà.
Mọi người cũng bàn tán rằng Trần Yến Chi gia cảnh coi như ổn, trong nhà không có mẹ chồng hay trưởng bối khó tính, bản thân lại có dung mạo khôi ngô. Trước nay hắn vốn được không ít cô nương trong làng để ý. Tuy tuổi có phần lớn, nhưng trông chẳng khác gì thanh niên trong lành, chắc chắn cô nương kia gặp sẽ vui lòng mà ưng thuận thôi. Nếu hai người thành thân, cuộc sống nhất định hạnh phúc.
Tam thúc bề ngoài lạnh lùng ít lời, nhưng làm việc đâu ra đấy, lại biết quan tâm. Ngay cả với nàng, một cháu dâu xa lạ, hắn vẫn đối xử rất tốt, thậm chí sẵn sàng bỏ tiền mua đồ cho nàng. Nếu là vợ hắn, e rằng sẽ còn được thương yêu hơn.
Thẩm Hương Nhi từng nghĩ tam thúc sớm muộn cũng phải lấy vợ, nhưng không ngờ chuyện lại đến nhanh như vậy. Nhanh đến mức nàng bỗng rối loạn, chẳng biết phải đối mặt thế nào. Trong lòng nàng thậm chí còn ích kỷ mong hắn cưới muộn một chút, ít nhất đợi đến khi nàng làm hoa lụa kiếm đủ tiền, tự lập rồi rời đi. Khi ấy hắn lấy vợ, nàng sẽ không phải băn khoăn về chuyện sống chung cùng vợ chồng hắn nữa.
Hôm đó, khi Trần Yến Chi trở về, liền thấy Thẩm Hương Nhi đang ngồi trong sân. Nàng cầm kim chỉ may vá, nhưng nhìn kỹ, tấm vải trong tay không giống để may y phục cho bản thân.
Thấy hắn vào sân, Thẩm Hương Nhi vội đặt kim chỉ xuống, đứng dậy cầm thước dây, gọi: “Tam thúc, người đã mua nhiều vải cho ta may y phục, ta nghĩ mãi không biết nên báo đáp thế nào. May mà ta cũng chọn riêng một tấm vải cho người. Chi bằng để ta may cho người một bộ y phục mới nhé.”
Trần Yến Chi thoáng ngạc nhiên. Trong lòng hắn rất vui, nhưng ngoài mặt lại cố giữ bình tĩnh. Nhìn cô nương nhỏ đứng trước mặt, ánh mắt đầy lo lắng chờ câu trả lời, hắn không nghĩ nhiều, dứt khoát gật đầu, rồi bước thẳng đến chỗ nàng.
Hắn bất ngờ tiến lại gần khiến Thẩm Hương Nhi giật mình lùi một bước. Hắn giơ tay nắm lấy cổ tay nàng, trầm giọng hỏi: “Vậy chẳng phải phải đo kích cỡ trước sao? Ngươi đo đi.”
Thẩm Hương Nhi sững lại, rồi chậm rãi gật đầu, cầm thước dây định giơ tay đo. Nhưng nàng chợt nhận ra, đo kích cỡ đồng nghĩa với việc phải chạm vào người hắn, khó tránh khỏi sự đụng chạm.
“Sao còn chưa đo?” Hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Dưới ánh mắt thúc giục lặng lẽ ấy, Thẩm Hương Nhi đành làm theo cách may y phục thông thường. Nàng đo từ cổ tay hắn đến bờ vai, rồi ghi lại số đo, tiếp tới là đo vai và lưng.
Trần Yến Chi đứng thẳng, dang tay ra, thân hình rắn rỏi. Thẩm Hương Nhi không đủ cao, phải kiễng chân mới đo được. Nàng cố tránh va chạm, chỉ để thước dây lướt qua áo. Động tác khẽ khàng ấy khiến lòng hắn nhói ngứa như bị mèo cào, nhưng không đau, chỉ cảm thấy lạ lẫm và khó nói nên lời.
Ngoài lần bị hắn ôm do tai nạn trước đây, đây là lần đầu Thẩm Hương Nhi chủ động đứng gần một nam nhân đến thế. Gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi trên người hắn, không phải mùi mồ hôi nồng nặc như đại bá hay mấy gã trong làng, mà là mùi cỏ xanh thoang thoảng hòa lẫn hương xà phòng nhạt dịu.
Nàng nhận ra hắn tuy cao gầy nhưng không hề ốm yếu. Qua lớp áo, nàng mơ hồ cảm nhận được cơ bắp ẩn chứa sức mạnh. Trong đầu bất giác hiện lên cảnh lần trước hắn dễ dàng bế bổng mình. Nghĩ đến đó, mặt nàng lại đỏ bừng.
Càng nghĩ càng hoảng, Thẩm Hương Nhi vội thu tay, nhanh chóng ghi số đo, rồi tiếp tục đo vài chỗ khác. Đến lượt vòng eo, nàng nhận ra phải vòng thước qua người hắn, mà động tác này khó tránh khỏi phải chạm vào người hắn. Nàng vòng dây qua một bên, rồi luồn tay đón đầu bên kia, động tác lóng ngóng khiến tư thế trở nên kỳ cục. Chỉ sơ ý trượt chân, thân hình mềm mại của nàng lập tức va vào tấm lưng vững chắc của hắn.
Trần Yến Chi xoay người đỡ lấy, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Thấy gương mặt nàng đỏ bừng, hắn khẽ cong môi, hỏi: “Sao ngươi cứ hay vấp ngã thế?”
Cánh tay hắn nóng rực. Thẩm Hương Nhi vội thoát khỏi vòng tay ấy, nghiêng đầu tránh ánh mắt, tim đập thình thịch. Nàng cúi đầu, tiếp tục đo.
Lần này, hai người đối diện. Nàng phải vòng tay qua ôm lấy eo hắn, hơi thở hắn phả ngay trước mặt. Trái tim nàng đập gấp, tay run run kéo thước dây chặt, rồi lại từ từ thả lỏng ra…