[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 21

Cuối cùng cũng đo xong vòng eo, Thẩm Hương Nhi khẽ thở phào. Nhìn con số trên thước dây, nàng thấy eo hắn vẫn khá thon gọn. Đo xong phần thân áo, nàng chợt nhớ còn phần dưới, nhưng không tiện tiếp tục. Trong lòng nàng tự trách, sao không lấy áo cũ của hắn làm mẫu để may? Giờ phải đo từng chỗ thế này, chẳng khác nào trò cười. Người ngoài không biết, còn tưởng nàng cố tình quấn quýt, tìm cách câu dẫn tam thúc.

Càng nghĩ, nàng càng thấy bản thân làm việc không chu đáo. Sao lại có thể thân mật mập mờ với trưởng bối như thế này được? Lén đưa mắt nhìn, nàng thấy Trần Yến Chi vẫn bình thản, khóe môi còn vương nụ cười, như đang chờ nàng tiếp tục. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm giác như chính mình bị hắn nắm trong tay.

Thẩm Hương Nhi vội đặt thước dây xuống, khẽ nói: “Áo của người… ta thấy để tam thẩm vào cửa rồi may cho người thì hợp hơn.”

Đang yên lành, tự nhiên nàng lại nhắc đến chuyện người khác vào cửa. Vẻ mặt Trần Yến Chi thoáng sa sầm. Hắn đáp, giọng có chút không vui: “Ngươi không muốn may thì thôi, viện cớ như thế làm gì?”

Nghe vậy, Thẩm Hương Nhi lại càng tức giận. Nàng thẳng thắn nói: “Chẳng phải tam thúc vừa đi xem mắt ở nhà trưởng thôn sao? Ta biết chuyện đính hôn cần bàn bạc lâu dài, nhưng đó là đại sự trong nhà. Tam thúc không cần giấu ta. Người là trưởng bối, ta dù là vãn bối, cũng có thể giúp người chuẩn bị.”

Đây là lần đầu hắn thấy tiểu cô nương vốn nhút nhát lại dám nổi giận. Nhưng cho dù giận, giọng nàng vẫn mềm mại, chẳng giống chút nào như đang cãi vã. Hiểu rõ nàng tức vì chuyện gì, hắn lại cảm thấy buồn cười, bèn giải thích: “Đúng là ta vừa đến nhà trưởng thôn, nhưng ta nào biết mình đi xem mắt hay đính hôn? Nhà đó có bà thím dẫn theo một cô nương đến chơi, ta chỉ tới để bàn chuyện nhà cũ, chưa nói với họ câu nào thì đã rời đi rồi. Huống hồ ta sắp đi làm kiếm tiền, đâu còn tâm trí nghĩ chuyện cưới xin. Trước đây ngươi từng chê ta không biết lo liệu, vậy ta hỏi ngươi, là nam nhân duy nhất trong nhà, chẳng phải ta nên lo cho ngươi ăn cơm trắng mỗi bữa, nuôi ngươi sống yên ổn rồi mới nghĩ chuyện khác sao?”

“Ta…” Thẩm Hương Nhi bị hắn nói từng câu chặn cứng họng, mặt đỏ bừng, không biết đáp thế nào. Nàng đâu có chê hắn? Dù trong lòng từng thoáng oán trách, nhưng nàng chưa bao giờ nói ra. Nàng cũng không muốn hắn nuôi, càng không mơ mộng chuyện ngày nào cũng có cơm trắng để ăn. Chuyện hắn cưới hay không vốn chẳng liên quan gì đến nàng.

Giận dỗi chốc lát, nàng gom kéo và vải cho vào giỏ, rồi xoay người vào nhà.

Bề ngoài trông như còn giận, nhưng thật ra khi nghe hắn giải thích xong, cơn giận vô cớ đã tiêu tan sạch sẽ. Nàng chợt nhận ra bản thân giận chẳng vì lý do gì, chỉ biết lắc đầu, không muốn nghĩ thêm gì nữa. Sau đó, nàng lấy số đo vừa ghi lúc nãy, bắt đầu cắt vải.

Về phía Trần Yến Chi, hắn không biết tiểu cô nương còn giận hay không. Nhưng đã giải thích rõ ràng như vậy, mà bản thân lại chưa từng dỗ dành nữ nhân bao giờ, hắn cũng chẳng biết làm gì hơn, nên đành bỏ qua. Không có việc gì ở nhà, hắn liền đi đến nhà đại bá.

Đại bá là bậc trưởng bối cao nhất còn lại trong nhà họ Trần, mọi chuyện lớn nhỏ đều do ông ấy quyết định. Nhà ông ấy nằm ở ngay sau từ đường.

Tổ tiên nhà họ Trần vốn là danh gia vọng tộc. Theo lời của mọi người kể rằng, các đời nam nhân trong họ phần lớn đều làm quan. Nhưng do phạm lỗi, nên bị giáng chức, lưu đày đến huyện này. Không còn hy vọng trở lại chốn quan trường, bọn họ đành an cư lạc nghiệp ở đây. Nhờ có chút tài sản tích lũy và trí tuệ, cuộc sống của nhà họ Trần vẫn khá hơn dân thường. Qua nhiều đời người, triều đại cũng thay đổi, gia tộc phân nhánh. Tuy dần sa sút, nhưng so với người trong làng, nhà họ Trần vẫn được xem là khá giả.

Lúc mới về, Trần Yến Chi đã đến thăm đại bá một lần. Lần này hắn đến để bàn chuyện chính. Hắn biết nhà họ Trần tuy suy tàn, nhưng vẫn giữ nhiều quy củ. Tổ tiên truyền lại rằng con cháu phải khôi phục vinh quang, nhất định phải học chữ, phải thi cử. Thế nhưng thời loạn, chiến tranh liên miên, con cháu trong họ khó giữ được trọn vẹn chí hướng. Về sau, chỉ cần biết chữ là đủ.

Trước kia, Trần Yến Chi thấy quy củ ấy quá cổ hủ, nhưng ra ngoài trải qua nhiều việc, hắn mới hiểu con chữ quý giá thế nào với dân thường. Giờ trở về, hắn không còn bài xích chuyện này nữa. Dù không tham gia sâu, nhưng hắn đồng ý góp tiền xây từ đường. Về phần căn nhà cũ, nếu cần đổi đất bù tiền, hắn cũng sẵn lòng.

Nói xong chuyện chính, đại bá nhìn hắn, cười bảo: “Đại Chi, cha mẹ và huynh đệ ngươi đều mất sớm, giờ chỉ còn lại ngươi. Ở tuổi này, ngươi phải mau lấy vợ sinh con, nhà họ Trần còn trông cậy vào ngươi để nối dõi…”

Trần Yến Chi cúi đầu lắng nghe. Lời này cũng giống như Trần Yến Dương từng nói hôm trước. Hắn hiểu nỗi lo trong lòng họ. Ai ngờ năm xưa cha mẹ hắn sinh ba huynh đệ xong đều mất sớm, ngay cả cháu trai Vân Bách cũng qua đời, để lại mình hắn lẻ loi giữa dòng đời vô thường.

Mùa xuân mưa dầm, sau nhiều ngày ẩm ướt, nắng dần ấm áp trở lại. Trần Yến Chi bắt tay vào làm vài món đồ mộc đơn giản, rồi mỗi ngày đều lên trấn làm việc. Hắn từng nói trước kia làm mộc cũng tạm, thực ra là chưa từng chính thức bái sư học nghề. Nhưng nhờ thời gian ở doanh thợ, hắn học được nhiều kỹ năng. Giờ đi làm thợ mộc đơn giản, cũng đủ để kiếm sống.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *