Cuối xuân, trăm hoa lần lượt nở rộ rồi tàn úa, hơi lạnh cuối cùng tan biến, chớp mắt đã đến Lập Hạ.
Trong làng có tục lệ cùng nhau nấu cơm Ô Mễ, ăn trứng gà và ba món tươi để đón hè. Hôm ấy, Trần Yến Chi không lên trấn làm việc, mà cùng mọi người ra đầu làng nhóm lửa đốt củi nấu cơm.
Thẩm Hương Nhi cũng đến từ sớm để giúp đỡ. Nàng cùng thím Lý Xuân và mấy người thím khác lo việc nhặt rau và rửa rau.
Khi Trần Yến Chi ôm bó củi đi qua, thoáng nhìn đã thấy bóng dáng của nàng. Gần đây Hương Nhi bắt đầu mặc áo mới do tự tay may. Hôm nay nàng mặc bộ y phục dài màu vàng nhạt mỏng nhẹ, tóc vấn cao bằng dây lụa cùng màu và cài trâm gỗ, để lộ ra cần cổ trắng ngần và làn da mịn như ngọc.
Nàng đang cười nói với ai đó, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt hạnh trong veo. Mỗi cái liếc, mỗi nụ cười đều kiều diễm vô cùng.
Trần Yến Dương đứng một bên chỉ huy, chợt thấy Trần Yến Chi ôm bó củi đi, xong lại đứng yên, ánh mắt hướng về một phía thật lâu.
Hắn thuận theo tầm nhìn ấy, chỉ thấy đám nữ nhân đang rửa rau. Bỗng nghe ai đó gọi, một giọng nữ trong trẻo “ê” lên, thanh âm uyển chuyển và linh động. Lúc này, Trần Yến Dương mới nhận ra cháu dâu của mình cũng ở trong nhóm người đó.
Hắn thoáng sững lại, Trần Yến Chi đang nhìn Thẩm Hương Nhi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Yến Dương dấy lên chút nghi hoặc.
Chẳng lẽ tam thúc lại để ý đến cháu dâu thật ư?
Nỗi nghi hoặc càng rõ hơn khi hắn nhớ lại mấy tháng qua, mỗi lần nhắc đến các cô nương mà Chu thị giới thiệu, Trần Yến Chi đều tỏ ra bực bội, không chịu đi xem mắt, luôn kiếm cớ thoái thác, hỏi thì chỉ đáp qua loa rằng chưa muốn cưới.
Giờ nhìn ánh mắt kia cứ dán chặt vào Thẩm Hương Nhi, dường như chẳng rời nổi, liệu có phải Trần Yến Chi thật sự thích nàng rồi không?
Trần Yến Dương chợt thầm trách mình, ban đầu sao lại không khéo sắp xếp, để trai đơn gái goá sống chung dưới cùng mái nhà chứ? Ở lâu ngày chẳng khác gì phu thê, không động lòng mới là lạ.
Hơn nữa, Thẩm Hương Nhi vốn xinh đẹp, khác hẳn các cô nương khác trong làng. Ai gặp cũng thấy ưng mắt, tính tình lại hiền hòa, làm việc thì lanh lẹ. Từ khi về làng đến nay, nàng luôn an phận sống lặng lẽ qua ngày. Nghĩ kỹ lại, nàng gần như chẳng có khuyết điểm nào cả.
Thời tiết hiện tại còn rất dễ chịu, chưa quá nắng nóng. Cơm Ô Mễ thơm lừng được bày ra, kèm theo các món rau tươi ngon tuyệt. Nam nữ ngồi riêng vài bàn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, mong mùa màng năm nay sẽ bội thu.
Ăn xong, nữ nhân thường là người sẽ dọn dẹp trước. Nam nhân vẫn ngồi dưới gốc cây uống rượu, nói chuyện phiếm. Trần Yến Chi cũng bị kéo uống vài bát, giờ đang đứng bên cánh đồng hóng mát, xua đi hơi rượu. Trần Yến Dương thấy cơ hội, liền bước đến vỗ vai hắn.
Trần Yến Chi quay lại, gọi: “Yến Dương ca.”
Trần Yến Dương cũng đã uống kha khá rượu, vốn không định hỏi thẳng, nhưng men say bốc lên, hắn kéo Trần Yến Chi ra chỗ vắng, liền hỏi: “Tẩu tẩu của ngươi tìm bao cô nương cho ngươi, ngươi chẳng thèm xem mắt lấy một lần. Nói thật đi, ngươi đã để ý ai rồi phải không?”
Trần Yến Chi theo bản năng chối: “Không có…”
Trần Yến Dương trước bữa ăn đã nghi ngờ rồi, trong bữa lại cố tình để ý, thấy ánh mắt của Trần Yến Chi cứ lén nhìn cháu dâu. Giờ đây hắn đã chắc chắn suy đoán của mình, bực bội nói: “Ngươi còn giả vờ! Ngươi thích cháu dâu, đúng không? Cả bữa ăn ngươi lén nhìn nàng ta bao lần rồi? Ngươi có biết quan hệ của hai người là gì không? Nàng là cháu dâu của ngươi!”
Bị hỏi dồn, Trần Yến Chi biết không tránh được, liền nhìn thẳng vào Trần Yến Dương, nghiêm túc nói: “Ta đúng là thích Hương Nhi, nhưng Yến Dương ca, ngươi đừng tìm nàng nói lung tung hay cảnh cáo gì. Nàng chẳng biết gì cả, ta chỉ muốn tiếp tục sống như bây giờ, không cưới ai khác.” Trần Yến Chi đã sớm nhận ra mình thích Thẩm Hương Nhi, nhưng không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại. Nàng không biết tình cảm trong lòng hắn, hắn cũng không định bày tỏ ra, chỉ cần giữ được hạnh phúc đơn giản như bây giờ là đủ.
Trần Yến Dương lâu lắm rồi không thấy Trần Yến Chi để tâm ai như thế, định khuyên vài câu, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Thôi về đi. Ta là ca ca ngươi, sao lại nỡ để cho ngươi cô đơn cả đời được chứ? Ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
Dù cháu dâu tái giá với thúc thúc là chuyện trái luân thường, nhưng bao năm xảy ra chiến loạn, người chết nhiều, góa phụ cũng lắm, dân làng đã cởi mở hơn xưa. Nữ nhân tái giá giờ là chuyện bình thường, tuy hiếm khi thấy ai tái giá cùng người của nhà chồng, nhưng Thẩm Hương Nhi là trường hợp đặc biệt.
Nàng gả đến nhà họ Trần là để xung hỉ, chưa từng thực sự là vợ của Vân Bách, chưa một ngày chung sống với chồng đã trở thành goá phụ.
Nhà họ Trần giờ chẳng còn ai, nàng cũng không muốn về nhà mẹ đẻ hay tái giá đi nơi khác. Nếu tìm được lý do thích hợp, để nàng tái giá với Trần Yến Chi cũng không phải không được.
Trần Yến Chi không biết rằng Trần Yến Dương đã khổ tâm suy nghĩ suốt cả đêm.
Vài ngày sau, Trần Yến Dương mang chút lễ vật đến nhà đại bá nhà họ Trần để bàn chuyện.
Khi nghe ý định muốn để Thẩm Hương Nhi gả cho Trần Yến Chi, đại bá liên tục lắc đầu.
Trần Yến Dương chỉ nói nhỏ vài câu, rồi về nhà kể lại với vợ. Vài ngày sau, Chu thị vô tình nhắc đến vài lời, đại bá họ Trần hơi nhíu mày, sau đó lại tìm Trần Yến Dương bàn thêm và bảo vợ hắn gọi Thẩm Hương Nhi đến.
Hoa lụa của Thẩm Hương Nhi đã được Chương nương tử bán được một mẻ, vừa nhận được tiền hàng, nàng đang vui vẻ định dùng tiền mình kiếm được mua thêm thịt về nấu một bữa ngon.
Hiếm khi Trần Yến Dương và Chu thị gọi nàng đến nhà đại bá, nàng đành đặt đồ xuống, trong lòng có hơi bất an, rồi đi theo.