Nếu không có việc gì, nhà họ Trần hiếm khi gọi Thẩm Hương Nhi đến từ đường gặp đại bá, vì nàng là góa phụ lại còn sống một mình. Thường thì việc trong nhà họ Trần chẳng đến lượt nữ nhân lên tiếng, ngoại trừ lần mẹ chồng của nàng, là Tiêu thị đã tái giá, mới từng gọi nàng đến nói chuyện một lần.
“Đại bá, thúc bá, trưởng thôn…” Thẩm Hương Nhi hướng đại bá nhà họ Trần và mọi người trong phòng hành lễ, và chào hỏi.
Lúc này, đại bá nhà họ Trần mới chăm chú quan sát diện mạo của nàng. Đúng là nàng xinh đẹp, da dẻ hồng hào, dáng người cân đối, xem ra tướng mạo rất dễ sinh nở. Ngoài thân phận kia ra, nàng không thua kém gì khi đứng cạnh Trần Yến Chi. Quan trọng hơn, như lời Trần Yến Dương nói, nàng dễ sinh nở lại chẳng gây phiền hà gì.
“Thẩm thị, ngươi gả vào nhà họ Trần cũng ba năm rồi, phải không?” Đại bá nhà họ Trần lên tiếng hỏi.
Thẩm Hương Nhi không hiểu sao ông ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng…”
Đại bá ho khan vài tiếng, đi vào chuyện chính: “Ngươi còn nhớ lời mẹ chồng ngươi, là Tiêu thị, đã nói gì trước khi tái giá không? Khi đó, bà ấy đi, ngươi không muốn về nhà mẹ đẻ, muốn ở lại làng An Khê. Nếu đã là người nhà họ Trần, thì phải nghe sắp xếp của trưởng bối trong họ.”
Thẩm Hương Nhi chợt hoảng hốt. Có phải họ định đuổi nàng đi không? Hay là phát hiện ra nàng lén làm hoa lụa đem đi bán, biết nàng muốn tự lập rời khỏi nhà họ Trần, nên gọi nàng đến trách mắng? Nàng cẩn trọng đáp: “Hương Nhi từng nói, nhà họ Trần cho ta ở lại làng An Khê là đại ân. Ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp nhà họ Trần, sau này cũng sẽ an phận thủ tiết vì Vân Bách…”
Nghe nàng nhắc đến hai chữ “thủ tiết”, đại bá nhà họ Trần biết nàng đã hiểu lầm ý mình, liền lập tức ngắt lời: “Thẩm thị, hôm nay gọi ngươi đến là để bàn một chuyện. Nếu ngươi thực lòng muốn ở lại làng An Khê, và sinh sống ở nhà họ Trần, ngươi có sẵn lòng tái giá với Yến Chi, vì nhà họ Trần nối dõi hương hỏa không?”
“Tái giá? Với tam thúc sao?” Thẩm Hương Nhi kinh ngạc, giọng bất giác cao lên, thậm chí nghi ngờ mình nghe nhầm. Đại bá nói gì vậy, bảo nàng tái giá với tam thúc, chuyện này hợp với lẽ thường sao?
Thấy nàng sững sờ, sắc mặt lại chẳng mấy vui, đại bá liền đoán có lẽ nàng không muốn, hoặc chê Trần Yến Chi tuổi đã lớn. Ông bèn nghiêm giọng, khẽ khuyên nhủ: “Giờ đây dân phong cùng luật lệ của Đại Lương đều khuyến khích góa phụ tái giá. Ta cũng là vì lòng tốt, không muốn thấy ngươi cô độc thủ tiết bên bài vị của Vân Bách suốt đời. Ngươi là nữ nhân, sau này nếu họ tộc phải tìm con nuôi cho ngươi, e rằng việc nuôi dạy cũng chẳng dễ dàng gì. Chi bằng ngươi tái giá với Đại Chi, vừa yên ổn cuộc sống, lại có thể sinh con đẻ cái cho nhà họ Trần. Ấy là chuyện tốt cho cả ngươi lẫn dòng họ.”
Thẩm Hương Nhi vẫn chưa hoàn hồn, trong lòng dậy lên muôn vàn nghi hoặc. Nàng không hiểu vì sao họ tộc lại thà để nàng, là cháu dâu tái giá, còn hơn là tìm một người vợ mới cho tam thúc. Điều khiến nàng bối rối hơn cả, chính là câu hỏi thoáng qua trong đầu: “Vậy… tam thúc có đồng ý không?”
Đại bá chỉ nói: “Ngươi không cần lo phần hắn. Ta chỉ hỏi ngươi có đồng ý hay không? Nếu ngươi ưng thuận, ta sẽ gọi Đại Chi đến bàn chuyện. Hắn tự tìm vợ chẳng được, ngươi chịu tái giá, hắn chẳng có lý do gì để từ chối cả. Hơn nữa, hắn vốn có trách nhiệm chăm sóc ngươi. Nhưng phải nói rõ điều này, nếu ngươi không muốn, họ tộc tất sẽ phải tìm mối khác cho Đại Chi. Nhưng khi tân nương bước qua cửa, liệu có nảy sinh hiềm khích, hay họ có còn muốn giữ ngươi ở lại nhà họ Trần nữa hay không, thì phải xem ý của Đại Chi. Dù sao, hắn là nam đinh duy nhất của chi ấy.”
Thẩm Hương Nhi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu không đồng ý, nàng phải phân chia nhà với tam thúc hoặc bị gửi về nhà mẹ đẻ. Nữ nhân không chồng, không chỗ dựa, chẳng có quyền lên tiếng, còn chỗ nào cho nàng dung thân đây? Đại bá nói là xem ý tam thúc sau khi cưới, nhưng thực ra có lẽ muốn ám chỉ nàng là gánh nặng, chi bằng tự mình đi về nhà mẹ đẻ.
Nàng không phải là không còn đường lui. Nếu tái giá với tam thúc, khi đó trong nhà sẽ chẳng có người ngoài bước vào, mà tam thúc chăm sóc nàng vốn là điều hợp đạo lý, chẳng có gì sai trái.
Nhưng rồi… về sau hắn sẽ đối đãi với nàng như thế nào? Có chồng và không chồng, khác biệt một trời một vực. Khi ấy hắn sẽ là chồng, là trời của nàng, mọi việc nàng đều phải nghe theo.
Lời của đại bá nghe qua tựa hồ như đã bàn bạc với tam thúc, song nàng cũng chẳng hiểu vì sao họ lại sắp đặt như vậy. Nàng không dám vội vàng gật đầu đáp ứng.
Trần Yến Dương còn căng thẳng hơn cả Thẩm Hương Nhi. Mọi chuyện này vốn là do hắn âm thầm sắp đặt cho Trần Yến Chi. Hắn cố ý bảo vợ là Chu thị đến nhà một bà thím nói vài lời. Khéo léo dẫn dắt để mấy nữ nhân trong làng bàn tán về dáng dấp của Thẩm Hương Nhi, để họ nói rằng nàng có tướng người dễ sinh nở, chỉ tiếc là nhà họ Trần vẫn chưa có hậu.
Sau đó hắn lại nhắc đến chuyện tìm vợ cho Trần Yến Chi, than rằng tìm mãi chẳng được người ưng ý, đa phần đều là nữ nhân muốn tái giá, có người còn mang theo cả con riêng. Bà thím nghe vậy thì tỏ ý không bằng lòng, sao nhà họ Trần phải nuôi con cho người khác chứ?
Đến lúc ấy, hắn mới khéo léo gợi ý, nói rằng Thẩm Hương Nhi chưa thực sự làm vợ của ai hết, chẳng biết có muốn tái giá hay không. Hắn lại thêm vào, chuyện Trần Yến Chi tuổi đã lớn, khó tìm được người thích hợp. Chỉ cần vài lời khích lệ, bà thím liền tự nối ý, cho rằng nếu phải tìm con nuôi cho Thẩm Hương Nhi, chi bằng để nàng sinh con cho Trần Yến Chi luôn đi.
Thấy Thẩm Hương Nhi cúi đầu rụt rè, đại bá nhà họ Trần không ép nàng trả lời ngay, mà nói: “Ngươi cứ về suy nghĩ cho kỹ đi. Nghĩ xong thì nói với Yến Dương. Đi hay ở lại nhà họ Trần, chúng ta đều tôn trọng ý ngươi.