Cả ngày bận rộn nấu nướng, Thẩm Hương Nhi vốn định tiếp tục làm thêm hoa lụa, nhưng cơ thể không thoải mái, nàng đành nằm nghỉ trên giường gần như cả ngày. Mãi đến khi ánh nắng chiều tà xuyên qua khe cửa, nhẹ nhàng rải xuống thềm, nàng biết sắp đến giờ Trần Yến Chi về nhà, mới vịn eo đau nhức, khó nhọc đứng dậy, đi nhóm bếp, rồi chuẩn bị cơm tối.
Dù gì đã quyết định gả cho Trần Yến Chi, nàng muốn sống tốt, cần làm tròn bổn phận một người vợ, cho dù cuộc sống này còn nhiều điều chưa quen và lo lắng.
Trần Yến Chi đúng lúc mặt trời lặn, mang theo mấy món điểm tâm tinh xảo bước vào. Nhìn Thẩm Hương Nhi bận rộn dưới làn khói bếp, trong lòng hắn dâng trào niềm vui.
Trải qua bao năm chinh chiến, đối mặt với sinh tử, lúc trở về biết người thân chẳng còn ai, nhưng giờ hắn đã có gia đình mới, tìm được hạnh phúc và bình yên từ nàng. Nhớ lại sáng nay nàng không vui, hắn cố ý mua điểm tâm để dỗ nàng. Cầm gói đồ, hắn vội tiến lên.
“Hương Nhi, ta mua cho nàng mấy món điểm tâm. Đã đói chưa? Mau nếm thử đi.” Giọng hắn hơi cứng nhắc, vội vàng đưa gói điểm tâm bọc giấy dầu cho nàng, đây là lần đầu hắn ân cần với người khác như vậy.
Thẩm Hương Nhi nhìn món điểm tâm tinh xảo kia, chắc chắn không rẻ, biết hắn cố ý làm nàng vui. Nhưng nàng không bất mãn với hắn, chỉ là hơi khó chịu với chuyện phòng the, chẳng biết mở lời thế nào. Trong lòng rối bời, nàng gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Tam thúc, người để đó đi, sắp ăn tối rồi, giờ ta chưa muốn ăn.”
Sự né tránh và cứng nhắc của nàng không qua được mắt hắn. Trần Yến Chi hơi ngạc nhiên. Hắn vốn nhạy bén trong việc nắm bắt cảm xúc, dù nàng chỉ thoáng không tự nhiên, hắn vẫn nhận ra. Dù thành hôn chưa lâu, hai người còn nhiều điều lạ lẫm, nhưng trước đây nàng không bài xích hắn như thế này.
Hai người lặng lẽ ăn tối. Sau đó, Thẩm Hương Nhi dọn dẹp nhà cửa, còn Trần Yến Chi ngồi ngoài sân tiếp tục mài rương cho nàng. Dù tập trung mài gỗ, ánh mắt hắn thỉnh thoảng vẫn liếc về nàng. Hắn thầm nghĩ, không biết nàng bị làm sao? Hắn không hiểu, vì sao từ sáng nàng đã không vui, lại xa cách như trước? Hắn nên mở lời thế nào để nói chuyện với nàng đây?
Thẩm Hương Nhi không phải không nhận ra ánh mắt của hắn. Nàng lo đêm xuống lại phải cùng hắn ở trong một phòng, nằm chung một giường, trong lòng cứ mang theo đầy kháng cự và bất an, hai tay đang dọn dẹp cũng trở nên luống cuống.
Rồi đêm cũng buông xuống, ánh trăng như nước rải đầy sân nhỏ. Thẩm Hương Nhi dù làm việc chậm rãi, nhưng cũng đã dọn dẹp xong, rửa ráy qua, ngồi bên mép giường. Đầu ngón tay vô thức bấu lấy góc áo, trong lòng căng thẳng, bất an trào dâng.
Trần Yến Chi rửa ráy ngoài sân xong mới bước vào buồng. Nhìn dáng vẻ nàng ngồi trên giường, hắn vừa mong có thể nhân đêm nay kéo gần khoảng cách giữa hai người, vừa muốn tìm cơ hội nói chuyện cho rõ ràng.
Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh nàng, nắm lấy tay nàng. Nàng giật mình né tránh, nhưng thấy mình đã phản ứng thái quá, vội kiếm cớ: “Trời nóng quá, đêm nay… ta… ta ngủ riêng một chút được không?”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt chạm hắn rồi vội né đi. Trần Yến Chi thấy trong mắt nàng, ngoài lúng túng, còn là sợ hãi.
Nàng nằm sát tường, né xa.
“Hương Nhi…” Hắn khẽ gọi, giọng hơi khàn.
Nàng nhẹ đáp một tiếng, nhưng không quay lại, thân thể dán chặt vào tường, như muốn cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Trần Yến Chi không hiểu sao nàng đột nhiên lại hành xử như thế này, nhưng không muốn đoán mò hay ép hỏi. Hắn nằm xuống, nhẹ kéo nàng vào lòng. Thẩm Hương Nhi lập tức cứng người, nàng xoay lại lại, hai tay vô thức đẩy ngực hắn.
Nhận ra nàng thực sự kháng cự, hắn khựng lại, lòng đầy nghi hoặc.
“Hương Nhi, sao nàng lại không muốn ta chạm vào?” Trần Yến Chi không phải người do dự, có vấn đề thì phải hỏi rõ, nhưng vì nàng là nương tử của hắn, nên giọng nói cũng cẩn thận dịu dàng hơn.
Thẩm Hương Nhi cắn môi, nhỏ giọng: “Tam thúc, ta… ta chỉ hơi khó chịu, muốn ngủ sớm.” Giọng nàng nhỏ như muỗi kêu, nhưng hắn lại nghe rất rõ.
Hắn biết nàng dang nói dối, nhưng thấy nàng sợ hãi, cũng không nỡ ép thêm. Hắn thở dài, không buông nàng ra, tay vòng qua eo, từ từ trượt xuống.
“Đừng… Ta… ta thật sự khó chịu, chỗ đó còn đau…” Nàng tưởng hắn không tin, lo lắng nắm tay hắn ngăn lại.
“Ta biết, ta chỉ muốn xem giúp nàng thôi.” Trần Yến Chi nói.
Nhưng nàng vẫn sợ, cơ thể khẽ run mỗi khi hắn chạm vào: “Đừng xem… Ta nghỉ vài ngày là ổn.”
“Ta không làm gì cả, chỉ kiểm tra cho nàng.” Hắn gỡ tay nàng, nhẹ vuốt, một tay chạm vào má và trán nàng để an ủi, nhưng nhìn đôi môi hồng nàng khẽ cắn, hắn không kìm được muốn được nuốt nếm.
Trong lòng đang rất muốn, hắn cúi xuống định hôn nàng. Nhưng Thẩm Hương Nhi lại nghiêng đầu né tránh. Mắt hắn lóe lên tia hiểu rõ, thâm tâm sáng tỏ nhưng lại không nói ra, sững sờ một lúc, cuối cùng cũng buông nàng ra, không động chạm gì thêm.