Đêm ấy, hai người nằm trên giường, lưng quay vào nhau. Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió đêm khẽ lùa qua khe cửa. Thẩm Hương Nhi lắng nghe hơi thở đều đều của Trần Yến Chi, không rõ hắn đã ngủ hay chưa, trong lòng rối như tơ vò. Nàng biết mình cần cố gắng đón nhận sự đụng chạm của Trần Yến Chi, nhưng nỗi sợ hãi như bóng ma kia vẫn bám riết, không sao thoát được.
Trần Yến Chi, dù miệng nói không ép nàng, nhưng trong lòng lại trĩu nặng thất vọng. Hắn khao khát cùng nàng trở thành phu thê thực sự, gắn bó cả tâm hồn lẫn thể xác, nhưng chẳng thể hiểu vì sao nàng ngày càng xa cách.
Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Trần Yến Chi lặng lẽ rời giường. Hắn liếc nhìn Thẩm Hương Nhi vẫn còn say giấc, ánh mắt thoáng dừng nơi hạ thân sưng nóng của mình, trong lòng đầy bất đắc dĩ. Dù tiết trời sắp vào hè, dòng nước lạnh buổi sớm vẫn khiến hắn rùng mình.
Thay y phục chỉnh tề xong, hắn như thường lệ chuẩn bị cơm sáng, đặt ngay ngắn lên bàn. Nhìn đĩa điểm tâm hôm qua nàng vẫn chưa động tới, lòng hắn khẽ chùng xuống, nhưng vẫn cẩn thận để lại phần cơm cho nàng. Ăn vội vài miếng, hắn xách đồ nghề ra cửa, bóng dáng cao lớn dần khuất trong màn sương sớm.
Thẩm Hương Nhi tỉnh dậy, thấy giường trống trớn, vừa cảm thấy nhẹ nhõm lại vừa bất an. Bước ra sân, trời vẫn còn sớm, nhưng không còn bóng dáng bận rộn của hắn như mọi ngày.
Những năm góa bụa đã khiến nàng quen với sự tĩnh lặng, ít nói. Trần Yến Chi vốn cũng là người kiệm lời, nên hai người gần như đôi bầu khô, chẳng khi nào cãi vã. Nhưng giờ đây, sự im lặng giữa họ lại nặng nề hơn cả những cuộc tranh cãi.
Tân hôn chưa được bao lâu, những lời qua lại giữa hai người vẫn ngắn ngủi, cứng nhắc, bầu không khí phảng phất sự ngượng ngùng. Khi dùng bữa, cả hai chỉ lặng lẽ ăn, ánh mắt vô tình chạm nhau rồi lại vội né tránh, như sợ động đến một vết thương vô hình.
Ngày tháng trôi đi, quan hệ giữa họ dần rơi vào vòng lặp uể oải. Ban đêm, mỗi khi Trần Yến Chi muốn gần gũi, Thẩm Hương Nhi lại vô thức lùi tránh, lấy cớ thân thể không khỏe. Mà nếu phải từ chối thẳng, đôi mắt nàng lại hiện rõ nét đau đớn, miễn cưỡng, khiến tim hắn cũng âm thầm nhói lên.
Sự kiên nhẫn của Trần Yến Chi dần dần hao mòn. Thẩm Hương Nhi thấy hắn ngày càng lạnh lùng, trầm mặc, biết lỗi là ở mình. Nàng hiểu sự kháng cự của bản thân khiến hắn thất vọng, nhưng thật lòng nàng cũng chẳng muốn như vậy. Chỉ là cơ thể nàng luôn phản ứng theo bản năng, nàng không thể khống chế, chỉ đành ôm nỗi ủy khuất và bất lực.
Hôm ấy, Trần Yến Chi trở về sau một ngày làm việc vất vả, gương mặt phảng phất mỏi mệt, bụi đường còn vương trên áo. Thẩm Hương Nhi bước tới, muốn xoa dịu khoảng cách lạnh lẽo giữa hai người, vươn tay định đón lấy đồ nghề trong tay hắn.
Nhưng hắn khẽ nghiêng người tránh đi, giọng lạnh tanh: “Không cần.”
Tay nàng khựng giữa không trung, ngượng ngùng hạ xuống, lòng chợt hiểu rõ cảm giác hắn từng chịu đựng khi bị mình né tránh bấy lâu.
“Đồ nghề nặng, ngươi không cầm nổi.”
Trần Yến Chi không muốn nhìn thấy ánh mắt tổn thương của nàng, giọng khẽ dịu lại, rồi lặng lẽ bước qua.
Mắt Thẩm Hương Nhi đỏ hoe, cúi đầu, giọng nghẹn ngào: “Tam thúc, ta xin lỗi…”
Trần Yến Chi hiểu rõ nàng xin lỗi vì điều gì, nhưng đó chẳng phải lời hắn muốn nghe. Có lẽ nàng chỉ vô thức kháng cự hắn, hoặc ngay từ đầu, việc gả cho hắn vốn là chuyện miễn cưỡng, nàng chưa từng thật lòng muốn tái giá.
“Đừng xin lỗi. Không phải lỗi của nàng. Nếu thấy cuộc sống này khó chịu quá, hãy cố thêm một chút. Chúng ta mới cưới không lâu, giờ chưa phải lúc nói đến hòa ly.”
Lòng tự ái của nam nhân trỗi dậy, hắn muốn hỏi vì sao mình lại không xứng đáng để nàng gửi gắm. Trước đây họ vẫn hòa thuận, sao bỗng chốc nàng lại như xa cách, chán ghét hắn đến thế?
Lời hắn như lưỡi dao cứa vào tim nàng. Chỉ nghe đến hai chữ hòa ly, nước mắt Thẩm Hương Nhi đã trào ra. Nàng không muốn hoà ly, nhưng cũng chẳng thể nói thật rằng, nàng chỉ muốn làm phu thê trên danh nghĩa, không muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Làm sao nàng có thể giữ trọn cả hai điều tốt đẹp ấy?
Cả hai lặng im. Không ai nói thêm lời nào.
Trần Yến Chi đứng đó, nhìn bóng lưng nàng khuất dần, trong lòng từng đợt bất mãn tan đi, thay vào đó là hối hận sâu sắc. Hắn không nên lỡ miệng nói đến chuyện hòa ly. Rõ ràng vẫn còn cơ hội khiến nàng cảm động, chấp nhận hắn, vậy mà chỉ vì cơn bực tức, hắn đã khiến nàng đau lòng.
Hắn thở dài, chậm rãi bước theo, muốn mở miệng giải thích, nhưng thấy dáng vẻ yếu đuối của nàng, lại chẳng biết nên nói gì.
Thẩm Hương Nhi lặng lẽ lau nước mắt. Nàng biết hắn thật lòng quan tâm mình. Nếu không, sao hắn lại chu đáo đến thế, chẳng tiếc bạc mua đồ cho nàng, làm việc vất vả vẫn gánh hết việc nhà. Nghe mấy phụ nhân ở bờ sông trò chuyện, nàng càng hiểu mình làm dâu nhà họ Trần đã nhẹ nhõm hơn nhiều người rồi. Nhưng chỉ riêng chuyện kia… nàng vẫn chẳng thể vượt qua được nỗi sợ trong lòng.
Thân thể hắn quá cường tráng, mỗi lần giao hoan đều khiến nàng đau đớn đến mức không chịu nổi. Nỗi sợ hãi ấy cứ hằn sâu, chẳng cách nào xóa được.
Màn đêm lại buông xuống, Thẩm Hương Nhi nằm sát mép giường, trằn trọc khó ngủ. Nghĩ đến ánh mắt ngày càng lạnh lùng của hắn, nàng lại càng buồn bã. Nàng biết không thể tiếp tục như thế này, phải cố gắng chấp nhận hắn, vì mối quan hệ phu thê, cũng vì tương lai của cả hai.
Trần Yến Chi nằm bên cạnh, cũng chẳng thể chợp mắt. Hối hận vì lỡ lời nói tới chuyện hòa ly, hắn sợ nàng thật sự muốn rời đi. Hắn thầm thở dài, trước khi thành thân đã hứa đối tốt với nàng, hắn cần kiên nhẫn cho nàng chút thời gian mới đúng.
Đêm khuya, tiếng ếch kêu râm ran ở bên ngoài, phá vỡ sự tĩnh lặng. Thẩm Hương Nhi lấy hết dũng khí, khẽ kéo chăn mỏng, rồi xoay người đối diện hắn. Dưới ánh trăng màu trắng bạc, nàng nhìn gương mặt hắn, sống mũi cao, đường nét thanh thoát, một nam nhân tốt như thế này…
Nỗi sợ trong lòng dần bị một tình cảm khó tả thay thế, như ngọn gió xuân len lỏi vào tim.
“Tam thúc…” Nàng khẽ gọi, giọng run run.
Hắn vẫn chưa ngủ, mở mắt nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng và quan tâm: “Hương Nhi, sao còn chưa ngủ?”
Thẩm Hương Nhi cắn môi, chậm rãi tiến gần, đôi tay nhỏ nhắn vòng qua eo hắn, giọng nhỏ nhưng kiên định: “Ta… ta muốn thử xem sao…”
Trần Yến Chi khựng lại, chợt hiểu ý nàng, lòng dâng lên niềm vui xen lẫn lo lắng, sợ nàng vì lời hắn nói mà miễn cưỡng.
Hắn nhẹ nắm tay nàng, giọng trầm ấm: “Nếu nàng không muốn, thì đừng ép mình.”
Nàng nhắm mắt, dù vẫn lo lắng, nhưng biết nếu không vượt qua được chuyện này, e rằng phu thê hai người sẽ chẳng thể tiếp tục.
“Ta… ta thật lòng muốn… nhưng cơ thể ta cứ luôn không kiểm soát được mà muốn né tránh. Tam thúc, người cứ làm đi.” Nàng cắn răng, kiên quyết nói.