[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 52

Sáng sớm hôm sau, trước từ đường thôn Bình Khê náo nhiệt như mở hội. Nghe tin Thẩm Hương Nhi đến đòi công đạo, nhiều dân làng kéo đến xem náo nhiệt.

Trưởng thôn ngồi ở vị trí chủ tọa, sắc mặt nghiêm nghị. Các trưởng lão trong họ ngồi hai bên, Thẩm Hương Nhi đứng ở một phía, ánh mắt kiên định. Đối diện là Thẩm Xuân Hoa và bá mẫu Đào thị của nàng, khuôn mặt của bọn họ đầy khinh miệt, như chẳng xem buổi nghị sự này ra gì. Đại bá của nàng đứng cuối cùng, rụt rè, chẳng dám ngẩng lên nhìn nàng lấy một lần.

Thẩm Hương Nhi hít sâu một hơi, vốn chẳng trông mong gì vào người đại bá này. Nàng lên tiếng trước: “Trưởng thôn, các vị trưởng lão, hôm nay ta mời mọi người đến đây để đòi lại công đạo. Cha mẹ ta qua đời, ta được đại bá nhận nuôi, tưởng có chỗ nương tựa, ai ngờ họ lại làm bao chuyện quá đáng sau lưng ta.”

Đào thị vừa nghe, liền tập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Thẩm Hương Nhi mắng: “Đồ vô ơn, dám ăn nói hàm hồ! Chúng ta vất vả nuôi nấng ngươi, cơm ngon áo đẹp chẳng thiếu gì, ngươi không biết ơn thì thôi, còn dám đến đây vu khống bọn ta!”

Thẩm Hương Nhi không dao động, tiếp tục nói: “Hồi đó, các người bán đất đai, nhà cửa của cha mẹ ta, bảo là để nuôi ta. Nhưng thực tế thì sao? Ta ăn không no, mặc không ấm, chỉ cần hơi sơ suất là bị các người đánh mắng. Dân làng đều tận mắt chứng kiến. Cuối cùng, các ngươi còn bán ta đi xung hỉ với giá năm lượng bạc. Trưởng thôn thôn An Khê là người làm chứng, dù hôm nay ông ấy không đến, nhưng đã gửi lại đây tờ hôn thư. Trong đó ghi rõ năm lượng bạc làm sính lễ, vậy mà khi ta xuất giá, một đồng cũng chẳng thấy.”

“Ngươi… đừng có nói bậy!” Đào thị mặt đỏ gay, vội vã phản bác: “Năm lượng bạc đó dùng để lo tiệc cưới, sắm sửa đồ cưới cho ngươi, cái nào mà không tốn tiền chứ?”

Thẩm Hương Nhi cười lạnh: “Tiệc cưới, đồ cưới? Lúc ta rời nhà, chỉ mang theo một bộ áo cũ. Dân làng tham dự hôm đó ta đều nhớ rõ. Ngươi nói xem, bà tổ chức bao nhiêu bàn tiệc? Mua nguyên liệu ở đâu? Giờ ta có thể mời họ đến đối chất ngay, bà dám không?”

Đào thị bị loạt câu hỏi này làm cứng họng, ánh mắt đảo láo liên, ấp úng nói: “Chuyện qua lâu rồi, ta làm sao nhớ mấy việc lặt vặt đó…”

Thẩm Hương Nhi không dây dưa, liền chuyển giọng: “Thôi, chuyện đó tạm gác lại. Bây giờ, vì tư lợi, các người đòi ta giao ra nghề làm hoa lụa kiếm tiền không được, liền cùng Thẩm Xuân Hoa đến thôn An Khê tung tin đồn, bôi nhọ danh tiếng ta, chỉ để khiến ta không thể sống nổi ở nhà chồng, phải quay về nhà họ Thẩm, tiếp tục làm con rối kiếm tiền cho các ngươi.”

“Ai bôi nhọ danh tiếng ngươi? Đừng vu oan cho bọn ta!” Thẩm Xuân Hoa nhảy ra, chống nạnh, mặt mũi hống hách: “Ngươi tự làm chuyện xấu xa, danh tiếng hỏng rồi, còn muốn đổ lên đầu bọn ta sao? Có giỏi thì đưa bằng chứng ra đây!”

Thẩm Hương Nhi khẽ nhếch môi, nở một nụ cười tự tin: “Bằng chứng? Thẩm Xuân Hoa, còn phải cảm ơn ngươi đã tự để lại bằng chứng đấy. Ngươi chẳng phải tung tin khắp nơi rằng, ta quyến rũ biểu ca ngươi, làm hắn sợ đến mức không dám đến nhà họ Thẩm nữa sao? Hôm nay, ta đã mời biểu ca ngươi đến đây!” Nói xong, nàng liếc mắt ra hiệu cho Trần Yến Chi đang ở ngoài cửa.

Chốc lát sau, Trần Yến Chi dẫn một thanh niên mặc áo vải xanh cũ bước vào từ đường. Thẩm Xuân Hoa vừa thấy người đến, mặt mày lập tức trắng bệch, mắt trừng to, đầy vẻ không tin nổi.

Người đến chính là biểu ca nàng ta, Đào Căn Sinh.

Thẩm Hương Nhi nhìn Đào Căn Sinh, nhẹ giọng nói: “Biểu ca, hôm nay mời huynh đến đây thật sự là bất đắc dĩ. Mong huynh trước mặt mọi người, nói rõ chuyện năm xưa xảy ra ở nhà họ Thẩm.”

Đào Căn Sinh hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh, ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở Thẩm Hương Nhi, rồi lên tiếng: “Chúng ta là biểu huynh muội… Năm xưa ta thường đến nhà họ Thẩm làm khách, nhưng không ngờ… Ta đã sớm đính hôn từ nhỏ, nhưng từ khi đỗ tú tài, Thẩm Xuân Hoa bắt đầu ra sức lấy lòng ta, còn nói huynh muội họ hàng thì càng nên thân càng thêm thân. Ta chẳng hề có ý đó, mẹ ta cũng từ chối với cô mẫu. Ai ngờ Thẩm Xuân Hoa lại nhân lúc ta đến thăm họ hàng ở lại qua đêm, nàng ta xé áo chạy vào phòng ta, trèo lên giường ta, muốn dùng chuyện này ép ta đồng ý hôn sự, nếu không sẽ tố ta làm nhục nàng ta. Lúc đó ta hoảng quá, vội chạy trốn, nàng ta không giữ được ta, không có bằng chứng ngay tại chỗ, nên không thực hiện được ý đồ. Từ đó, ta cũng chẳng dám đến nhà họ Thẩm nữa, nhà ta cũng vì chuyện này mà cắt đứt quan hệ với họ Thẩm, không qua lại nữa.”

“Ngươi nói bậy!” Thẩm Xuân Hoa gào lên, mặt đỏ bừng, như con thú hoang nổi điên: “Ngươi lật ngược trắng đen, cấu kết với Thẩm Hương Nhi để vu oan ta!” Nói rồi, nàng ta giương nanh múa vuốt, định lao lên đánh Đào Căn Sinh.

Đào Căn Sinh lùi lại vài bước, lấy từ túi ra một chiếc túi thơm và một cái yếm màu hồng phấn, ném xuống đất, lớn tiếng nói: “Đây chính là túi thơm ngươi nhất quyết nhét cho ta, còn cái yếm này, ngươi lén bỏ vào phòng ta lúc ta không để ý. Trên đó đều có ký hiệu của ngươi, ngươi còn chối cãi sao? Ta vốn định vứt đi từ lâu rồi, nhưng sợ ngươi ngày nào đó quay lại cắn ngược ta.”

Thẩm Xuân Hoa mặt cắt không còn giọt máu, người run lẩy bẩy, vẫn cố giãy giụa: “Không! Đây là các ngươi hợp sức hãm hại ta, mấy thứ này chẳng biết từ đâu mà có!”

Thẩm Hương Nhi cúi xuống nhặt cái yếm, giơ một góc cho mọi người xem, cất giọng rõ ràng: “Kỹ thuật thêu này, cùng kiểu thêu đặc trưng của ngươi, ngươi từng khoe khoang với bao cô nương trong thôn mà, đúng không? Lúc đó, chắc ngươi sợ khi mang ra đe dọa mà người ta không biết là của ngươi, nên mới thêu ký hiệu rõ như thế này. Ngươi muốn đổ cho ta thế nào? Chẳng lẽ ta tiên tri, xúi ngươi thêu sẵn để hôm nay hãm hại ngươi sao?”

Nàng ngừng một lát, giả vờ chợt hiểu ra: “Ôi, trước đây cứ bảo là ta quyến rũ biểu ca, hóa ra chính là ngươi, Thẩm Xuân Hoa, ngươi mới là người làm chuyện đó. Vậy những tin đồn khác, có lẽ cũng không hẳn là giả, phải chăng đều do ngươi làm, rồi cố tình đổ lên đầu ta sao?” Nàng nhân cơ hội lật ngược mọi lời đồn trước đây.

“Thẩm Hương Nhi, đồ tiện nhân, ngươi toàn nói bậy, cố ý hãm hại ta, ta liều mạng với ngươi!”

Thẩm Xuân Hoa hoàn toàn mất lý trí, lao thẳng về phía Thẩm Hương Nhi. Trần Yến Chi mắt lanh tay lẹ, đá một phát khiến nàng ta ngã nhào xuống đất. Thẩm Xuân Hoa ngã rồi vẫn không chịu thua, cố vùng vẫy định bò dậy tấn công tiếp.

Thẩm Nhị Gia thấy vậy, vội đứng ra, mắt trừng dữ dội, quát lớn: “Thẩm Xuân Hoa, đây là từ đường, không phải chỗ để ngươi la hét đánh đập!”

Tiếng quát của Thẩm Nhị Gia vang như chuông lớn trong từ đường, khiến Thẩm Xuân Hoa bị khí thế ấy làm cho sững người, đứng im tại chỗ.

Nhưng ánh mắt nàng ta vẫn chẳng có chút bớt oán độc, nhìn Thẩm Hương Nhi đầy căm hận.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *