[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 53

Thẩm Hương Nhi thừa thắng xông lên, lớn tiếng nói với đám đông bên ngoài: “Trưởng thôn, các vị trưởng lão, tuy ta chỉ chứng minh được một vụ Thẩm Xuân Hoa cố ý tung tin đồn hại ta, nhưng chắc mọi người cũng đã rõ trong lòng. Tất cả những lời đồn về ta đều chỉ là mưu đồ của một số người nhằm hủy hoại danh tiếng ta. Hơn nữa, ta không muốn tiếp tục để họ bắt nạt. Chuyện bá mẫu Đào thị tự ý bán nhà cửa, đất đai của cha mẹ ta, ta cũng muốn truy cứu đến cùng.”

Nói xong, nàng vẫy tay ra hiệu về phía cửa. Một nam nhân trung niên bước vào, chính là người đã mua đất đai, nhà cửa của nhà nàng qua sự giới thiệu của Thẩm Nhị Gia.

Nam nhân trung niên chắp tay thi lễ với mọi người, cất tiếng: “Tôi là Lưu Phúc, ở thôn bên. Hồi đó, tôi mua đất đai, nhà cửa của nhà Thẩm Hương Nhi từ tay Đào thị. Lúc ấy, Đào thị thề thốt rằng đó là tài sản của bà ta, lại chỉ ký khế ước tay, không qua quan phủ, giá cả thì rẻ bèo, nên tôi chẳng chút do dự mà mua. Nhưng sau này, nghe Thẩm Nhị Gia nói, tôi mới tình cờ biết nhà cửa đó vốn là của Thẩm Hương Nhi, mà nàng hoàn toàn không hay biết. Lúc đó, Đào thị đã cầm tiền, nhất quyết không chịu trả lại. Sau này, Hương Nhi đến van xin tôi giữ lại ngôi nhà của cha mẹ nàng, nói rằng sau này nhất định sẽ chuộc lại. Tôi thấy nàng đáng thương, trong lòng chỉ toàn lòng hiếu thảo với cha mẹ, nên muốn giữ ngôi nhà đó cho nàng. Vì vậy, dưới sự chứng kiến của Thẩm Nhị Gia, tôi hứa sẽ tạm thời không động đến ngôi nhà đó. Hôm nay, Hương Nhi nói muốn chuộc lại nhà, đồng thời nhờ tôi đến làm nhân chứng. Đây là toàn bộ khế ước năm đó, tôi mang theo cả rồi.”

Lưu Phúc chắp tay thi lễ lần nữa, đưa ra xấp khế ước. Trưởng thôn nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng, sắc mặt càng lúc càng u ám: “Đào thị, ngươi còn gì để nói? Bằng chứng rành rành đây, khế ước này có cả dấu tay của ngươi. Ngươi tự ý bán nhà cửa, đất đai của Hương Nhi, lại cùng Thẩm Xuân Hoa tung tin đồn ác ý, thật sự vi phạm quy tắc của thôn chúng ta!”

Đào thị lúc này mặt xám như tro, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Không phải thế, không phải…”

Thẩm Hương Nhi nhìn Đào thị ngã quỵ, trong lòng không chút thương xót. Bao năm qua, nàng đã phải chịu đủ mọi hành hạ từ Đào thị và Thẩm Xuân Hoa. Những tủi nhục và nước mắt ấy, hôm nay cuối cùng cũng có ngày được giải tỏa.

“Trưởng thôn, vì bằng chứng đã rõ ràng, xin hãy xử lý theo quy tắc của thôn. Bao năm qua ta bị họ bắt nạt, giờ còn suýt bị hủy hoại danh tiếng, ta thật sự không thể nuốt trôi cục tức này.”

Thẩm Hương Nhi ưỡn lưng, ánh mắt kiên định nói.

Trưởng thôn trầm ngâm một lát, lên tiếng: “Theo quy tắc thôn, tự ý bán tài sản của người khác phải hoàn trả tiền hoặc nhà cửa. Còn về tội tung tin đồn ác ý, phải ra đầu thôn xin lỗi Hương Nhi công khai, để dẹp yên lời đồn.”

Đào thị nghe vậy, bất chợt như phát điên, nhảy dựng lên lao về phía Thẩm Hương Nhi, miệng gào lớn: “Đồ tiện nhân, đồ sao chổi, sao ngươi không chết cùng cha mẹ ngươi đi, để ta phải rơi vào cảnh này!”

Trong khoảnh khắc nguy cấp, Trần Yến Chi phản ứng nhanh nhạy, kéo Thẩm Hương Nhi ra sau, nghiêng người né tránh. Đào thị ngã nhào xuống đất, cả người đập mạnh xuống nền. Dân làng xung quanh thấy thế, lập tức xúm lại, bảy tay tám chân giữ chặt bà ta.

“Đào thị, ngươi còn dám làm càn!” Trưởng thôn trừng mắt, quát lớn: “Nếu ngươi còn tiếp tục hồ đồ, gây rối vô cớ, ta sẽ lập tức bảo Thẩm Đại Nham bỏ ngươi, rồi đưa ngươi ra quan phủ trị tội!”

Thẩm Hương Nhi chán ngán nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, chẳng muốn liếc thêm một cái. Nhưng trước khi rời đi, nàng không kìm được, đưa mắt nhìn nam nhân trung niên nhút nhát đứng nép một bên, chứng kiến vợ con bị khống chế mà chẳng làm gì, nàng lạnh lùng nói: “Đại bá phụ, hồi trước tuy ông không trực tiếp đánh mắng ta, nhưng đối với việc Đào thị và Thẩm Xuân Hoa hành hạ ta, ông luôn làm ngơ. Hôm nay họ phạm tội ác rành rành, đều là kết quả của sự dung túng của ông. Nếu ông còn muốn giữ cái nhà này, mau nghĩ cách trả lại đất đai nhà ta, nếu không, lần tới chúng ta sẽ gặp nhau ở công đường quan phủ!”

Nói xong, Thẩm Hương Nhi chẳng đoái hoài đến tiếng kêu gào ở phía sau, nàng cùng Trần Yến Chi rời khỏi từ đường. Ánh nắng chiếu lên người nàng, xua tan những u ám tích tụ bao năm trong lòng. Lúc này, nàng chỉ mong được cùng Trần Yến Chi trở về ngôi nhà của hai người.

Về đến nhà, Thẩm Hương Nhi uể oải ngả người trên ghế dài trong sân, chìm vào dòng suy tư nhẹ nhàng. Trần Yến Chi lặng lẽ rót cho nàng một chén trà, khẽ cúi người, dịu dàng an ủi: “Hương Nhi, mọi chuyện đã xong. Từ nay, chẳng ai có thể bắt nạt nàng nữa.”

Thẩm Hương Nhi chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đầy quan tâm của Trần Yến Chi. Trong khoảnh khắc, một dòng ấm áp dâng trào từ đáy lòng. Nàng khẽ nhếch môi, mỉm cười: “Tam thúc, ta chỉ bất chợt nghĩ lại quá khứ, thấy trong lòng có chút thổn thức. Những năm tháng bị bá mẫu hành hạ khổ sở, giờ nhớ lại, ta lại thấy may mắn. Nếu hồi đó đại bá mẫu không vì tham năm lượng bạc mà bán ta đi xung hỉ, ta đã chẳng được gả vào nhà họ Trần, chẳng thể gặp người. Thật không dám tưởng tượng nếu ta tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm, ngày sau sẽ thế nào. Có khi vì nhiều tiền hơn, bà ta bán ta làm thiếp cho ai đó.”

Trần Yến Chi nhẹ nhàng nắm tay nàng, giọng chắc chắn mà dịu dàng: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Một cô nương tốt như nàng, dù ở đâu cũng sẽ được đối đãi tử tế, sống tốt đẹp. Huống chi, duyên phận của chúng ta có lẽ ông trời đã định sẵn, sớm muộn gì nàng cũng là thê tử của ta.” Trần Yến Chi vốn chẳng tin số mệnh, vậy mà giờ đây cũng dùng lời này để an ủi nàng, trong lòng hắn không khỏi thầm cảm ơn cái ý tưởng xung hỉ kỳ lạ của nhà họ Trần năm đó.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *