[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 56

Giữa trưa, mặt trời gay gắt thiêu đốt, Thẩm Gia Bảo lê bước chân nặng nề và hoảng loạn, loạng choạng bước ra từ cổng son đỏ lộng lẫy của nhà chủ. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, hòa lẫn với vẻ hoảng sợ và hối hận trên gương mặt. Vừa rồi, việc hắn ăn cắp đồ của nhà chủ đem đi cầm cố lấy bạc chẳng hiểu sao bị phát giác. Người làm chứng, vật chứng rành rành, hắn muốn chối cũng chẳng được.

“Thẩm Gia Bảo, ngươi to gan thật! Làm công cho nhà ta mà dám làm chuyện trộm cắp! Hạn ngươi ba ngày phải đem đồ cầm cố chuộc về nguyên vẹn, nếu không, ta sẽ lôi ngươi đi gặp quan phủ!” Lời quát mắng sắc nhọn của ông chủ vẫn như còn vang vọng bên tai hắn.

Đôi chân Thẩm Gia Bảo nặng như chì, mỗi bước đi đều khó nhọc. Nghĩ lại mấy món đồ quý giá lấy mất từ kho nhà chủ, bạc hắn cầm được đã sớm thua sạch trên sòng bạc. Lấy đâu ra mà chuộc?

Khi đi ngang cây hòe già ở đầu thôn, hắn dừng bước, trong lòng ngập tràn tuyệt vọng. Hắn biết rõ nhà mình chỉ còn chút tiền dành dụm còm cõi, từng đồng từng cắc đều bị mẹ hắn, là Đào thị, lén lút bù vào cho hắn. Giờ còn đâu dư dả để bù đắp cái lỗ hổng này nữa chứ? Chẳng lẽ thật sự phải bán nốt mảnh đất và căn nhà che mưa che nắng duy nhất của gia đình? Nếu thế, cả nhà hắn sẽ không còn đường sống.

Trong lúc lòng đau như cắt, bế tắc không lối thoát, hình ảnh muội muội Thẩm Xuân Hoa chợt lóe lên trong đầu hắn. Một ý nghĩ độc ác, điên rồ bỗng như cỏ dại mọc tràn lan trong lòng. Hắn chợt nhớ tới lời một gã đầy tớ nhà Phương viên ngoại, thường cùng hắn đánh bạc, từng buột miệng kể rằng lão viên ngoại đang tìm kiếm một nàng tiểu thiếp trẻ trung, xinh đẹp. Nhưng nữ tử nhà lành, ai lại cam tâm vào cái nhà cao cửa rộng ấy, làm thiếp cho một lão già nửa thân đã nằm dưới đất được chứ?

“Đúng rồi!” Thẩm Gia Bảo vỗ đùi đánh đét, ánh mắt lóe lên tia hung ác: “Xuân Hoa đang tuổi lấy chồng, trước giờ kén cá chọn canh, chẳng phải chỉ muốn tìm một kẻ giàu có sao? Nếu bán nó làm thiếp cho Phương viên ngoại, với nhan sắc ấy, chắc chắn sẽ được một món sính lễ hậu hĩnh. Nếu lão già chết sớm, chẳng phải nhà mình còn được chia phần tài sản sao?” Hắn lẩm bẩm một mình, nét mặt ngày càng méo mó, ánh mắt cháy lên tham lam như ngọn lửa, thiêu rụi sạch chút áy náy còn sót lại.

Nghĩ đến đây, Thẩm Gia Bảo bật dậy từ dưới gốc cây, chẳng màng mệt mỏi hay thân thể nhếch nhác, vội vã chạy về phía chỗ gã bạn cờ bạc, chỉ mong nhanh chóng liên lạc, đổi muội muội lấy bạc cứu mạng.

Hôm sau, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ cũ kỹ, chiếu vào căn nhà chính mờ tối. Thẩm Gia Bảo ngâm nga một điệu hát lệch tông, mặt đỏ gay sau một đêm chè chén, hớn hở bước vào nhà. Vừa vào, hắn thấy mẹ mình, Đào thị, đang ngồi đó, thở dài thườn thượt, trước mặt bày ra khế đất và khế nhà của gia đình.

Thấy cảnh ấy, Thẩm Gia Bảo không vội mở lời, thản nhiên ngồi xuống. Đào thị bắt đầu kể lể, than vãn về những chuyện gần đây. Nghe xong, hắn nổi trận lôi đình, mặt đỏ hơn, vừa giận vừa phẫn. Giận vì Thẩm Hương Nhi, nha đầu từng làm tôi tớ trong nhà hắn, giờ sống sung túc lại trở mặt, không có chút lương tâm nào. Phẫn vì Thẩm Xuân Hoa quá ngu ngốc, định gây chuyện để đè bẹp Thẩm Hương Nhi, ai ngờ thành sự thì ít, bại sự thì nhiều. Không những không đạt được mục đích, còn khiến nhà bọn họ phải bồi thường một khoản lớn, đến mức phải bán đất bán nhà.

Đúng là ngu xuẩn hết mức!

“Mẹ, con có cách cứu nhà mình, biết đâu sau này nhà ta còn phất lên được!” Thẩm Gia Bảo run giọng, vừa phấn khích vừa xen chút chột dạ.

Đào thị đang cúi đầu, lập tức ngẩng phắt lên, ánh mắt u ám lóe tia hy vọng, vội hỏi: “Cách gì? Nói mau!”

Thẩm Gia Bảo nuốt nước bọt, ngập ngừng một lát rồi nói: “Con nghe ngóng được, trấn bên có một lão viên ngoại ngoài sáu mươi, gia tài bạc vạn, tuy già nhưng đang muốn nạp một tiểu thiếp trẻ trung. Ông ta chịu chi tới năm mươi lượng bạc làm sính lễ. Nếu ta gả Xuân Hoa qua đó…”

“Chuyện này…” Đào thị cau mày, mặt lộ vẻ không đành lòng. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nếu không bán đất bán nhà, e là cả nhà sẽ bị lôi ra quan phủ. Đến lúc ấy, đất đai bị tịch thu, cả nhà sẽ chẳng còn gì. Bà ta cắn răng: “Thật sự tới năm mươi lượng sao? Nếu vậy… cũng là một cách. Chỉ khổ cho Xuân Hoa…”

“Mẹ, giờ nhà chúng ta chẳng quản được nhiều như thế nữa. Nếu không, nhà mình tiêu tan, đất đai mất hết, sau này sống sao nổi?” Thẩm Gia Bảo vội nói, giọng đầy cầu khẩn và thúc giục. Hắn không dám kể chuyện mình mất việc làm, lại còn phải đền đồ cho nhà chủ.

Đào thị im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Vậy có nên bàn bạc với Xuân Hoa không?”

Cuộc trò chuyện của hai mẹ con rơi vào tai Thẩm Xuân Hoa, vừa bước tới cửa, nàng ta đã nghe được không sót một chữ. Nàng ta như bị sét đánh ngang tai, máu dồn lên mặt, ngón tay bấu chặt khung cửa, móng tay trắng bệch, cố kìm nén để không xông vào chất vấn hai người kia ngay tức khắc.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *