Từ ngày huynh muội Thẩm Xuân Hoa bị tống giam, khói bếp trong thôn vẫn lững lờ bay lên như chẳng hay biết chuyện người. Đào thị từng khóc lóc đến tận cửa, quỳ xin Thẩm Hương Nhi nể tình xưa mà rút đơn kiện, nhưng lại bị người dân xung quanh cầm chổi đuổi thẳng ra đầu thôn. Ai cũng biết, sau biến cố ấy, Trần Yến Chi bỏ dở hết việc làm ăn, ngày ngày kề cận Thẩm Hương Nhi, ngay cả khi ra đầu thôn mua bình rượu cũng không quên kéo nàng theo.
Thời gian lặng lẽ xoa dịu vết thương, tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm và nồng nàn.
Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều đỏ nhuộm kín khung cửa, sân nhà lại vang lên tiếng cười nói rộn ràng. Trần Yến Chi xắn tay áo cùng Hương Nhi tỉa cành hoa, ngón tay đôi lúc khẽ lướt qua mái tóc nàng; hoặc khi hai người cùng giặt giũ, phơi phóng, khiến các phụ nhân trong thôn không khỏi trêu chọc. Hắn vẫn tự nhiên, cười nói vui vẻ, bên Thẩm Hương Nhi lúc nào cũng chan chứa ấm êm.
Những buổi trưa trời trong, Trần Yến Chi thường nắm tay Hương Nhi đi dạo ra ngoài thôn. Bên bờ sông lấp lánh ánh nắng, nàng dạy hắn nhận biết hoa cúc dại và cỏ thi để làm thuốc nhuộm vải. Khi giỏ tre đã đầy, cả hai lại ngồi xuống bãi cỏ, cùng ngắm mây trôi phản chiếu lấp loáng trên mặt nước.
Cứ thế, ngày ngày ở bên nhau, Thẩm Hương Nhi thấy hắn đã nửa tháng chưa đi làm, không khỏi trách yêu: “Tam thúc, người cả ngày chỉ lo cho ta, còn việc làm ăn thì bỏ mặc sao?”
Trần Yến Chi bật cười, rút từ ngực áo ra túi tiền nặng trịch, ánh mắt chan chứa ý năn nỉ: “Nàng xem, chỗ này cũng đủ để nhà ta ăn cơm trắng mấy năm. Cho ta nghỉ ngơi, ở bên nàng nhiều hơn, được không?”
Thẩm Hương Nhi sao lại không hiểu lòng hắn. Hơi thở nàng ấm áp phả lên gáy hắn, đôi tay khẽ vòng qua lưng, giọng nói dịu dàng: “Tam thúc, có người ở bên, thật tốt.”
Trong bụng Trần Yến Chi vui như mở cờ, xoay người ôm nàng vào lòng, ngón tay cọ nhẹ mũi cái mũi đỏ hồng của nàng: “Ngốc lắm, nàng là nương tử cưới hỏi đàng hoàng của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai?”
Thẩm Hương Nhi kéo vạt áo hắn, lo lắng: “Nhưng người lúc nào cũng nghĩ cho ta, còn ta…” Chưa nói hết, nàng chợt nhớ đến số tiền bán hoa lụa giấu trong rương, bèn nói: “Hay ta đưa hết tiền dành dụm cho tam thúc nhé?”
Trần Yến Chi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, thì khẽ bật cười, hắn cúi xuống thì thầm bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng: “Hương Nhi biết mà, ta muốn gì…” Hắn cố ý ngừng lại, thấy tai nàng đỏ rực, mới hạ giọng: “Mấy hôm trước thúc bá còn nhắc muốn bế chắt, hay chúng ta cố thêm chút nữa…”
Thẩm Hương Nhi nghe xong, như thỏ con giật mình, nàng chợt lùi lại, tai đỏ như sắp nhỏ máu, luống cuống làm đổ cánh hoa phơi bên chân.
Trần Yến Chi thấy thế, mắt lấp lánh ý cười, đưa tay giữ nàng, thuận thế ôm chặt hơn. Nàng không tránh nữa, vòng tay ôm cổ hắn, để mặc hắn giữa ban ngày bế nàng vào phòng, lên giường làm chuyện chẳng biết xấu hổ…
“Tam thúc… ư… cửa ngoài… đóng chưa? … Đừng để lát nữa thím Lý Xuân… sang chơi… thấy được… ưm a…” Thẩm Hương Nhi vừa xấu hổ để hắn muốn làm gì thì làm, vừa lo lắng hỏi xem cửa sân đã đóng chưa.
“Yên tâm… đóng rồi… ư… nàng tập trung chút… không thì con yêu của chúng ta chẳng chịu đến đâu…”
…
Quả nhiên không phụ lòng mong mỏi, nhờ sự nỗ lực của cả hai, Thẩm Hương Nhi đã mang thai.
Ngày biết tin này, Trần Yến Chi nhìn đơn thuốc của đại phu, tay khẽ run. Hắn bỏ hết việc làm ăn, cả ngày chỉ quấn quýt bên Thẩm Hương Nhi. Mấy phụ nhân trong thôn còn cười đùa rằng, hắn đã hoá thành “tượng ngóng vợ”, nhưng Trần Yến Chi chẳng để tâm, chỉ cẩn thận che chở cho Thẩm Hương Nhi, sợ nàng va chạm dù chỉ chút ít.
Mười tháng mang thai gian khó, khi cơn đau sinh nở ập đến, Thẩm Hương Nhi co ro trong chăn đệm, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Qua cánh cửa gỗ, tiếng bước chân lo lắng của Trần Yến Chi hòa lẫn lời thì thầm “Hương Nhi, đừng sợ” vang lên không ngừng. Hắn như thú bị nhốt, đi đi lại lại ngoài hành lang, tay luôn đặt trên cánh cửa, lo lắng đến nỗi trái tim cũng như thắt lại, ánh mắt căng tràn thương yêu.
Tiếng khóc của trẻ thơ trong trẻo xé tan hoàng hôn, Trần Yến Chi đẩy tung cánh cửa khép hờ, bước qua đám bông gạc dính máu rơi đầy sàn, lao thẳng đến bên giường. Ngón tay run rẩy lướt qua má nàng tái nhợt, thấy nụ cười mệt mỏi nhưng bình yên của nàng, hắn mới dám nhìn đứa bé trong tã lụa đỏ.
Nha đầu nhỏ bé nhăn nheo, nhưng lông mày và đôi mắt lại giống hệt Thẩm Hương Nhi, khiến cổ họng hắn nghẹn lại: “Là một nha đầu, Hương Nhi… con bé giống nàng, xinh đẹp vô cùng.” Nước mắt nóng hổi rơi xuống bàn tay nhỏ nhăn nheo của con, hắn cẩn thận ôm cả mẹ lẫn con vào lòng, sợ chỉ một chút mạnh tay sẽ làm vỡ niềm hạnh phúc khó nhọc lắm mới có này.
Tin vui truyền đến, thúc bá chống gậy run run bước tới, đôi mắt già nua lấp lánh nước, bàn tay thô ráp nhẹ chạm vào má của bé con, miệng cười lộ ra hàm răng thiếu nửa chiếc: “Tốt! Tốt! Nha đầu này sinh ra thật đẹp mắt!”
Sau đó bá mẫu đã lục rương lấy khóa bạc cất giữ bao năm, vội nhờ thợ bạc khắc lên bốn chữ “Trường Lạc Vô Ưu”.
Trong tháng ở cữ, Trần Yến Chi bận rộn nhất thôn. Trời chưa sáng, hắn đã vác giỏ tre vào núi sâu, hái nhân sâm dại còn đọng sương sớm. Giữa trưa, bất kể nắng gắt, hắn ngồi bên suối mổ cá tươi, nấu canh cá trắng ngần cho nàng. Đêm đến, hắn canh bên bếp, nhìn nồi canh gà hầm táo đỏ sôi sùng sục. Thẩm Hương Nhi tựa đầu giường, nhìn hắn mũi dính tro bếp mà chẳng hay, cẩn thận bưng bát canh nóng tới, còn tiểu nha đầu kia thì ngủ ngon lành trong lòng nàng.
Thời gian lặng lẽ trôi, tiểu nha đầu dần lớn lên. Sân nhà nhỏ thường vang tiếng cười trẻ lanh lảnh của trẻ con. Trần Yến Chi thường lấy khay cát, dạy con viết chữ, còn Thẩm Hương Nhi ngồi bên cạnh làm hoa lụa.
Tiểu nha đầu buộc hai bím tóc, tua đỏ đung đưa theo từng bước đu. Cô bé trèo lên đầu gối của cha mình, ngón tay mũm mĩm chỉ vào khay cát: “Cha, chữ này ngoằn ngoèo, như con sâu bò!”
Trần Yến Chi đặt cành cây xuống, cười khẽ cọ vào mũi con: “Đây là tên của mẹ con, Thẩm, Hương, Nhi. Dám nói giống con sâu, cẩn thận mẹ phạt con đấy.”
Lời còn chưa dứt lời, tiểu nha đầu tung tăng lao vào lòng Thẩm Hương Nhi ở trước nhà, tóc thoảng hương cúc dại hòa mùi sữa: “Mẹ! Cha bảo tên người là đẹp nhất.”
Khi hoàng hôn buông xuống, một nhà ba người nhẹ nhàng dạo bên bờ sông. Tiểu nha đầu nhảy nhót ở phía trước, tung tăng hái hoa dại, còn Trần Yến Chi và Thẩm Hương Nhi thì bước sóng vai nhau.
“Tam thúc, nhìn tiểu nha đầu của chúng ta kìa.” Thẩm Hương Nhi khẽ nói, mắt dõi theo bóng của con gái lướt qua đám cúc dại, dây đỏ buộc tóc lúc ẩn lúc hiện.
Trần Yến Chi kéo nàng vào lòng, hơi thở lướt qua gương mặt của nàng, đúng là vẫn đẹp như xưa, bất lực nói: “Con nhóc tinh nghịch này, trèo cây moi trứng chim còn lanh lợi hơn con trai.”
Thẩm Hương Nhi nhìn con gái với lấy quả trên cành cao, mắt ánh lên nụ cười dịu dàng: “Chắc giống tính ta hồi nhỏ. Ta nhớ khi cha mẹ vẫn còn sống, ta cũng thích trèo cây moi tổ chim.” Giọng nàng nhẹ như sương, khiến lòng Trần Yến Chi mềm nhũn, ngón tay vô thức xoa nhẹ lòng bàn tay nàng.
“Giống nàng là tốt nhất.” Hắn cúi xuống, nhìn vào đôi mắt vẫn sáng như nước xuân. Nhìn thấy ở phía xa xa, tiểu nha đầu đang giơ bó hoa dại chạy tới, váy dính chút vụn cỏ: “Dù sau này có gặp gió mưa, con bé cũng sẽ như nàng năm xưa, tự mình vượt qua mọi khó khăn.”
Mặt trời dần lặn, trong gió mang theo hương hoa đồng lướt qua tóc mai, như hòa lẫn với một buổi hoàng hôn năm nào.
Ngày ấy, hắn cũng nắm tay nàng tại đây. Giờ đây, bên cạnh đã có thêm một bóng dáng nhỏ líu lo không ngừng.
Ánh sao trong mắt nàng vẫn chẳng hề phai, hơi ấm trong tay hắn vẫn như thuở ban đầu, chỉ có liễu bên bờ thêm vài vòng năm tháng, lặng lẽ chứng kiến hạnh phúc dài lâu này.