[H - FULL] Tái Giá Cùng Tam Thúc

[H VĂN] TGCTT – Chương 7

Biên cương chiến loạn đã sớm kết thúc, những tướng sĩ nên hồi Kinh thì đều đã hồi Kinh cả rồi, những người bị trưng binh cũng lần lượt được giải ngũ trở về quê cũ. Những ai còn sống sót đều đã trở về từ lâu, năm ngoái trong thôn chỉ có một người tên Trình Thắng trở về, và hắn nói đó chính là đợt cuối cùng được thả về. Vì vậy, Trần Yến Chi cùng những người khác trong làng chưa trở về, e rằng đã sớm bỏ mạng nơi chiến trường rồi.

Người trong thôn ắt hẳn cũng đã ngầm hiểu, nỗi đau buồn rồi cũng phải phai nhạt theo thời gian. Nay nghe lời người trở về kể lại, họ cũng chỉ thêm tuyệt vọng. Trưởng thôn bèn đề nghị các nhà tự lập mộ y phục và mũ mã cho những người không thể trở về.

Thẩm Hương Nhi thắp lửa đốt giấy hương, rồi khẽ nói: “Ngày giỗ của Tam thúc không rõ là ngày nào, ta nghĩ nên để người cùng Vân Bách được cúng tế chung vào ngày hôm nay.”

Tiêu thị nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy an ủi, thấy nàng chu đáo như vậy thì cũng chẳng còn điều gì bận tâm về nhà họ Trần nữa. Có nàng tiếp tục trông coi, ít nhất còn có người thường xuyên hương khói cho tổ tiên.

Cúng tế xong xuôi, Tiêu thị rời đi, lần sau bà ấy trở lại thôn An Khê là mấy tháng sau, để làm thủ tục chuyển hộ tịch. Lần này, bà ấy đi cùng một nam nhân cao lớn, da ngăm đen, nhưng trên mặt lúc nào cũng rạng rỡ nụ cười, đó chính là người mà Tiêu thị sắp tái giá.

Tiêu thị không vào nhà lâu, chỉ mang theo một ít quà tặng rồi tới nhà trưởng thôn. Trưởng thôn Trần Yến Dương đồng thời cũng là lý chính của cả vùng, nên việc chuyển hộ tịch tái giá của bà ấy đã được thương lượng xong từ trước, hoàn thành rất nhanh chóng. Từ đó nhà họ Trần chính thức chỉ còn lại một mình Thẩm Hương Nhi.

Sau khi Tiêu thị tái giá rời đi, cuộc sống của Thẩm Hương Nhi vẫn như thường lệ. Lúc này là đầu mùa xuân, vạn vật sinh sôi, nàng bèn nghĩ tới việc dọn dẹp mảnh đất hoang phía sau núi, sau này trồng trọt thêm chút ít. Mảnh đất đó vốn là đất cằn, bên dưới lại nhiều sỏi đá, chẳng ai muốn thuê nên để hoang đã lâu. Nàng nghĩ mình hiện tại nhàn rỗi, cứ dọn dẹp xong rồi gieo trồng, cũng chẳng uổng sức.

Thẩm Hương Nhi liên tục đào đất mấy ngày liền, đôi tay từ khi ít phải việc nặng nhọc nay đã mềm mại đi rất nhiều, cho nên chỉ qua hai ngày đào đất đã nổi phồng bọng nước. Nàng cố gắng chịu đau rồi tiếp tục đào, tốc độ cũng dần chậm lại. Lúc này trời đã gần tối, nàng nhìn mảnh đất còn lại chẳng bao nhiêu, liền quyết định làm cho xong rồi mới về.

Nàng không ngờ rằng, từ trong rừng gần đó đã có kẻ âm thầm để ý tới mình.

Người dõi theo nàng là kẻ côn đồ khét tiếng trong thôn, mọi người thường gọi hắn ta là Lại Tử. Hắn vốn chuyên trộm cắp gà vịt, lại có tật hay trêu ghẹo các cô nương và quả phụ trong thôn. Gần đây, hắn đang nhắm vào cây táo trong một mảnh đất gần đó, chờ ngày trái táo chín là tới trộm. Vì vậy, hắn phát hiện ra Thẩm Hương Nhi những ngày qua thường xuyên ra đồng cuốc đất.

Lại Tử đương nhiên biết nàng là quả phụ nhà nào, hắn còn nhớ rất rõ ngày nàng được rước về đây, hắn cũng tới xem lễ thành thân, nên đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê mẩn, đến nỗi về nhà còn mơ tưởng rất nhiều lần. Từ đó, hình bóng nàng luôn ám ảnh hắn trong những giấc mộng xuân.

Nếu là ngày thường, Lại Tử tuyệt chẳng dám manh động, nhưng hắn lại nghe nói nhà họ Trần giờ chỉ còn lại một quả phụ xinh đẹp như tiên, nay lại tình cờ gặp nàng ở mảnh đất hoang.

Mảnh đất này thuộc vùng khá hẻo lánh trong thôn, giờ này người làm đồng đều đã sớm đi về nhà. Hắn nghĩ, nếu kéo nàng vào rừng xử lý một chút, lúc trở về nàng lo sợ mất danh tiết ắt hẳn sẽ không dám lên tiếng tố giác. Thậm chí, nếu thành công lần này, có khi sau đó hắn còn dùng việc này uy hiếp nàng, để mặc hắn chơi bời lâu dài.

Nghĩ tới cảnh ngày sau có thể tùy ý chiếm đoạt mỹ nhân, đầu óc hắn tràn đầy dục vọng. Thấy xung quanh không một bóng người, hắn liền lén lút tiến lại gần.

Thẩm Hương Nhi đang tập trung đào đất, bỗng nghe tiếng bước chân liền quay lại, chỉ thấy một nam nhân từ trong rừng lao tới. Hắn bước lên, thô bạo bế thốc nàng lên vai rồi chạy thẳng vào rừng.

Thẩm Hương Nhi kinh hoàng, vội vùng vẫy đập vào người kẻ kia, miệng không ngừng kêu cứu: “Cứu với! Cứu với! Ngươi là ai? Mau thả ta ra!”

Tên vô lại Lại Tử kéo nàng vào sâu trong rừng, rồi ném xuống đất. Gương mặt hắn đầy vẻ đê tiện, tay đã vội tháo dây lưng, nhìn nàng kêu cứu mà bật cười dâm đãng: “Tiểu quả phụ, hỏi ta là ai ư? Ta chính là phu quân tốt của ngươi đêm nay, ha ha ha…”

Hắn vừa cười, hàm răng vàng ố lộ ra khiến Thẩm Hương Nhi càng thêm kinh tởm. Nàng cố sức giãy giụa, miệng tiếp tục kêu lớn: “Không! Đừng chạm vào ta! Cứu với… Cứu với!”

Cú ngã khiến Thẩm Hương Nhi đau điếng, nhưng nàng chẳng kịp để ý tới đau đớn, đôi chân run rẩy không đứng dậy nổi, đành phải vừa la lớn vừa cố gắng bò lùi để tránh xa hắn.

Lại Tử thấy nàng vẫn cố vùng vẫy muốn thoát thân, liền lấy dây lưng vừa tháo ra, một đầu trói chặt tay nàng, đầu kia buộc vào gốc cây. Thấy chưa đủ, hắn còn tháo luôn dây lưng của nàng, trói chặt tay kia vào một gốc cây khác.

Thẩm Hương Nhi giãy giụa nhưng không thể thoát, đôi tay đã bị trói chặt, chỉ còn đôi chân ra sức đạp đá. Nhưng chẳng mấy chốc đã bị tên đê tiện đè chặt xuống. Hắn thò bàn tay thô bạo xé toạc áo ngoài của nàng, tiếp tục áp sát, cúi đầu xuống, đôi môi bẩn thỉu chực liếm vào cổ nàng.

Mùi hôi thối từ thân thể và miệng của hắn khiến Thẩm Hương Nhi buồn nôn, trong lòng dấy lên cảm giác ghê tởm tột cùng. Nàng cố sức phản kháng, nhưng sức lực yếu ớt chẳng thể lay chuyển được hắn.

Lại Tử lại càng thêm phấn khích, thấy áo yếm trắng lộ ra từ lớp áo rách, hắn lập tức muốn giật phăng đi. Nhưng dây buộc áo yếm bị hắn kéo thành nút chết, chẳng thể tháo được, hắn liền hung bạo xé toạc ra.

Khi lớp yếm bị xé rách, Thẩm Hương Nhi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ biết cắn răng chịu nhục. Nhưng ngay khoảnh khắc nàng thấy tất cả dường như kết thúc, bỗng nhiên thân thể nặng nề đang đè trên người nàng đột ngột biến mất.

Nàng mở to mắt, chỉ thấy dưới bóng cây, không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam nhân.

Khuôn mặt hắn cương nghị như được đẽo gọt từ đá, ngũ quan sắc nét, ánh mắt lạnh lùng, vừa đánh ngất tên vô lại kia bằng một chưởng, rồi đá hắn văng sang một bên.

Khi ánh mắt hắn lướt tới, đôi mắt đen sâu thẳm như khóa chặt lấy nàng, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm can nàng. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức quay đầu đi, vẻ mặt lạnh nhạt, góc nghiêng sắc sảo toát lên nét lãnh đạm, xa cách khiến người ta không khỏi e dè.

Thẩm Hương Nhi chợt nhận ra y phục trên người đã bị xé rách, thân thể trắng nõn lộ ra, hai tay lại bị trói chặt, không cách nào che giấu. Người kia tuy đã quay đầu đi, nhưng rõ ràng vừa rồi hẳn là đã nhìn thấy cảnh xuân trước mắt. Nàng không khỏi vừa xấu hổ, vừa bối rối. Thân thể không thể động đậy, nàng chỉ đành cất giọng nhỏ nhẹ, lắp bắp nói: “Ngài… ngài có thể giúp ta tháo dây trói được không?”

Trần Yến Chi vừa trải qua mấy ngày liền gấp rút lên đường trở vê. Khi đến huyện Lâm Giang, thấy trời đã xế chiều, hắn quyết định đi theo lối tắt qua ngọn núi phía bắc thôn An Khê để kịp về nhà trước khi trời tối. Đây là nơi quen thuộc, nên chàng biết rõ đường đi.

Vừa xuống núi, Trần Yến Chi đã nghe thấy tiếng kêu cứu từ trong rừng. Với thính lực hơn người, hắn lập tức dừng lại, không chút do dự mà đi thẳng vào rừng. Cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là tên côn đồ nổi tiếng trong thôn, Lại Tử, đang giở trò đồi bại với một cô nương. Không nghĩ ngợi nhiều, hắn liền xuất thủ, nhanh chóng đánh ngất hắn.

Nhưng lúc đó, ánh mắt hắn lướt qua bóng dáng thiếu nữ đang nằm trên đất, vô tình bắt gặp đôi nhũ trắng nõn lộ ra do y phục bị xé rách. Dáng vẻ nàng giãy giụa khiến cảnh tượng càng thêm chói mắt, khiến hắn không khỏi thoáng gợn chút xấu hổ.

Giờ đây, nghe thấy giọng nàng yếu ớt cầu cứu, Trần Yến Chi dằn xuống cảm giác bối rối trong lòng. Hắn quay đầu bước tới gần, nhanh chóng nhặt lấy y phục bị xé của nàng ở bên cạnh, vội vàng phủ lên trước ngực nàng, che đi phần lộ liễu khiến mình khó xử. Sau đó, hắn mới có thể nhìn thẳng, cúi xuống gỡ dây trói đang trói hai tay của nàng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *