Trần Yến Chi không để ý đến việc Tiêu thị tái giá, chỉ cảm thán rằng hắn đã chán ghét cuộc sống chém giết, muốn trở về mảnh đất này để tiếp tục cuộc sống yên bình như xưa, nhưng không ngờ nhà cửa đã thay đổi nhiều như vậy.
Sau khi hiểu rõ tình hình gia đình, Trần Yến Chi chủ động kể về chuyện của mình. Năm đó bị bắt đi tòng quân, họ không có nền tảng võ thuật nên được đưa vào doanh trại huấn luyện trước. Sau đó, lại bị người Hung Nô tập kích, cả doanh trại gần như bị tiêu diệt. Lần đó hắn và những người cùng thôn đều bị phân tán, mất liên lạc, không biết còn bao nhiêu người sống sót trở về. Nhưng lúc đó hắn không thể lo cho người khác, bản thân hắn sống chết trong gang tấc, sau đó lại vào tiền tuyến, nhiều lần xung phong ra trận. Để sống sót, hắn ngày đêm rèn luyện võ thuật, dần dần mới có thể trụ vững trên chiến trường. Tiếp đó, trong một trận chiến khác, doanh trưởng thấy hắn bắn cung khá chính xác, liền điều hắn sang doanh trại xạ thủ.
Những ngày trong doanh trại xạ thủ, hắn không kể chi tiết, một phần vì thật sự dài dòng, phần nữa vì hắn chỉ muốn giải giáp trở về làm dân thường. Dù mọi thay đổi của hắn bắt đầu từ đó, cuối cùng được đại tướng quân trọng dụng, đi theo ông ấy nhiều năm, nhưng giờ đã rời đi thì không cần nói nhiều về những ngày tháng đó nữa. Trong thời gian đó, hắn cũng bị thương không ít lần, nên giờ chỉ nói sơ qua vài câu.
Trần Yến Dương chưa từng ra biên cương, tin tức trong thôn cũng khép kín, không biết ai làm tướng quân, đánh bao nhiêu trận. Nghe xong chỉ biết cảm thán: “Sống sót trở về là tốt rồi!”
Trần Yến Chi không còn hứng thú nghe thêm chuyện bên ngoài thôn, ông ấy biết còn nhiều thời gian, mà bây giờ ngay đến nhà mình hắn còn chưa về. Trần Yến Dương cũng nghĩ đến chuyện trong nhà còn có một người cháu dâu mà hắn không biết mặt, còn sợ Thẩm Hương Nhi không dám mở cửa cho hắn vào.
Trên đường về, Trần Yến Chi kể lại việc gặp tên Lại Tử trên núi, Trần Yến Dương nghe xong cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ nói lát nữa sẽ gọi mấy thanh niên trong thôn lên đó kiểm tra rồi trói tên đó lại. Ông ấy hỏi Trần Yến Chi có biết cô nương bị Lại Tử làm hại là ai không, Trần Yến Chi chỉ trả lời không biết, còn nói mình không nhìn kỹ, chỉ nói cô nương được cứu xong liền vội vã rời đi, có thể là người của thôn khác cũng không chừng.
Trần Yến Dương nghĩ hắn đã nhiều năm không về, dù có nhìn kỹ cũng không biết là người nhà nào hay là ai.
Ở bên kia, Thẩm Hương Nhi về đến nhà thì ngay lập tức đi thy y phục, áo choàng và bộ y phục bị xé rách nàng giấu kỹ trong nhà kho sau nhà, định ngày mai sẽ lén đốt đi. Sau khi tắm xong, ngồi xuống nghĩ lại mọi chuyện xảy ra tối nay, nàng vẫn còn khiếp sợ.
Đúng lúc đó, nàng nghe thấy tiếng gõ cửa, nàng hoảng hốt như chim sợ ná. Nàng chợt nhớ lại dù nam nhân kia có nói sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài, nhưng tên Lại Tử kia lại nhận ra nàng, nếu hắn bị bắt mà khai ra những chuyện đã làm với nàng thì nàng cũng tiêu đời.
Trần Yến Dương đứng ngoài sân thấy mãi không có hồi âm, liền lớn tiếng gọi: “Tức phụ Vân Bách, ngươi có nhà không?”
Thẩm Hương Nhi nhận ra giọng của trưởng thôn, lại càng thêm hoảng loạn. Trong lòng nàng đã nghĩ đến những điều tệ hại nhất, nhưng vẫn phải cố giữ bình tĩnh đi ra mở cổng sân.
Vừa mở cổng ra, nàng thấy không chỉ có trưởng thôn, mà còn có một bóng dáng cao lớn ở phía, dáng đứng thẳng tắp, nhìn kỹ thì nàng nhận ra đó chính là người đã cứu nàng tối nay. Tại sao hắn cũng đến đây, thực là không giữ lời, đã nói làm như không biết, giờ lại đến tận đây để chỉ điểm nàng sao?
Trần Yến Dương thấy nàng mở cửa, đứng bất động, sắc mặt thì tái nhợt, không nhịn được liền hỏi: “Tức phụ Vân Bách, ngươi sao vậy? Bệnh rồi sao? À… đúng rồi, có tin mừng lớn cho ngươi, đây là tam thúc của nhà ngươi, tam thúc ruột của Vân Bách, hắn không chết, hắn đã sống sót trở về từ chiến trường…”
“Tam thúc?” Thẩm Hương Nhi liền tỉnh táo nhìn về phía nam nhân kia. Chẳng phải nói triều đình đã cho lính về từ lâu, cũng nói tam thúc đã tử trận, mộ phần cũng lập từ năm ngoái rồi, sao đột nhiên lại có người trở về…
Lúc này, Trần Yến Chi cũng nhìn nàng, đôi mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên rồi bình tĩnh chờ Trần Yến Dương giới thiệu.
“Đúng vậy, hắn chính là tam thúc ruột của Vân Bách, Trần Yến Chi. Khi xưa, hắn đã chăm sóc cho Vân Bách và mâu thân ngươi rất tận tâm. Nay hắn đã trở về, nhà họ Trần giờ chỉ còn hai người các ngươi, ngươi và hắn phải cùng nhau nương tựa mà sống tiếp nhé!” Trần Yến Dương sợ nàng có khúc mặc trong lòng, không khỏi nói thêm vài lời khuyên bảo.
Thẩm Hương Nhi chưa kịp hoàn hồn trước tình huống bất ngờ này, chỉ mơ màng gật đầu, còn người nam nhân bên cạnh lúc này đã xách hành lý bước vào sân, quay đầu nói với trưởng thôn: “Yến Dương ca, trời đã không còn sớm, ngươi về trước đi. Nay ta đã về nhà, tất nhiên sẽ cố gắng sống tốt. Hôm nay mới trở về, ta còn phải bàn với… với nàng cách thu xếp, nên không tiện mời huynh vào nhà, đợi ta thu xếp xong sẽ mời huynh đến nhà chơi.”
“Được, được, các ngươi vào thu xếp đi!” Trần Yến Dương vui vẻ gật đầu rồi về nhà, trong lòng không hề nghĩ đến chuyện họ là đôi nam nữ xa lạ phải sống dưới cùng một mái nhà.