Ánh nắng tháng ba không chút keo kiệt len qua khung cửa kính sáng bóng của tòa cao ốc, ấm áp và rực rỡ phủ lên khắp nơi, như thể tô lên vạn vật một lớp màu của mùa xuân.
Thế nhưng, giữa những mỹ nhân công sở trong khu hành chính, chẳng ai rảnh để ngẩng đầu ngắm cảnh. Chỉ nghe tiếng lạch cạch thu dọn tài liệu vang lên không ngớt.
Giám đốc hành chính Kỷ Vịnh Văn đi một vòng kiểm tra, vẻ mặt sốt ruột, nói: “Chiếc Rolls-Royce của Phó tổng đã vào bãi đỗ xe ngầm rồi, năm phút nữa sẽ lên tới tầng cao nhất!”
“Tất cả tài liệu mau sắp xếp lại cho tôi! Mép giấy cũng phải thẳng hàng, đặt ngay ngắn dựa vào vách ngăn bàn làm việc. Đồ linh tinh trên bàn, vứt hết vào ngăn kéo! Không được để bừa bãi lung tung!”
“Cốc nước của ai đây? Mang đi ngay! Không thì tôi ném vào thùng rác bây giờ!”
“Mấy thực tập sinh đâu? Dọn xong thì tập hợp lại hết cho tôi!”
Trong lúc đó, các thực tập sinh vừa vội vã sắp xếp vừa thì thào với các nhân viên khác.
“Phó tổng về rồi sao? Dự án hợp tác nước ngoài của ngài ấy hoàn thành rồi à? Cuối cùng cũng được thấy Phó tổng ngoài đời thật!”
“Đừng có vui mừng sớm quá. Chờ khi Phó tổng về rồi, cậu sẽ biết thế nào là sống không bằng chết.”
“Đáng sợ vậy sao?”
Ngu Vãn vừa gửi tài liệu ở phòng tài vụ trở về, thấy cảnh tượng hỗn loạn như chiến trường trong khu hành chính, cô không khỏi ngẩn người.
Chưa kịp bước tới chỗ ngồi, cô đã bị Kỷ Vịnh Văn kéo lại, giọng nghiêm khắc, hỏi: “Bàn làm việc của cô ở đâu?”
Ngu Vãn chỉ về phía cuối hàng: “Ở kia ạ.”
Kỷ Vịnh Văn nhìn theo.
Bàn làm việc sạch sẽ, ngăn nắp đến mức gần như hoàn hảo. Không có lấy một món đồ thừa, tài liệu được kẹp gọn trong các bìa màu xanh đồng bộ, xếp ngay ngắn theo kích thước, mép giấy đánh dấu bằng giấy ghi chú cùng tông màu. Cốc nước, hộp khăn giấy và ống bút đặt thẳng hàng. Bàn phím trước màn hình máy tính nằm đúng chính giữa, không lệch một phân.
Kỷ Vịnh Văn nuốt lại câu định nói, nhìn Ngu Vãn vài lần rồi thở ra: “Thôi được rồi, bàn của cô không cần dọn nữa. Gọi mấy thực tập sinh kia lại, ra khu thang máy dành riêng cho Phó tổng mà chờ. Nhớ kiểm tra lại trang phục, đừng để xảy ra chuyện gì mất quy cách.”
“Vâng, Giám đốc Kỷ.”
Ngu Vãn gọi năm thực tập sinh mới được nhận vào tháng này, cùng nhau đi tới khu thang máy riêng của Phó tổng.
Ở phía trước khu vực ấy được trang trí xa hoa, và đã có một nhóm người đứng chờ sẵn ở đó. Những tinh anh trong bộ vest chỉnh tề đứng thành hai hàng, cả nam lẫn nữ đều dàng lưng thẳng tắp, ánh mắt nghiêm nghị. Không ai dám nói nửa lời, bầu không khí chỉ có thể dùng hai chữ “trịnh trọng” để miêu tả.
Ngu Vãn cùng nhóm thực tập sinh đứng ở cuối hàng, lại bị các nhân viên chính thức chen ra mép ngoài.
Cô còn chưa hiểu chuyện gì thì tay áo đã bị kéo nhẹ.
Tống Sở Sở kiễng chân, ghé sát tai cô, giọng nói đầy phấn khích: “Ngu Vãn, cậu chưa biết gì sao? Là Phó tổng đấy! Ông chủ lớn của công ty vừa đi công tác về! Nghe nói Phó tổng điều hành dự án ở chi nhánh nước ngoài cả tháng, hôm qua mới về nước. Tớ chưa từng thấy mặt ngài ấy, chỉ mong đừng là một ông chú bụng bự, già khọm thôi!”
Ngu Vãn bình thản nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Tống Sở Sở, thầm nghĩ.
Yên tâm đi, dù ai là ông chú thì nam chính cũng chẳng bao giờ là ông chú đâu.
Tống Sở Sở đã quen với tính ít nói của Ngu Vãn. Ban đầu cô ta có chút khó chịu, nhưng sau nghe mẹ dặn, ít nói cũng không sao, miễn đừng mách lẻo hay chơi xấu là được. Quan sát được một thời gian, thấy Ngu Vãn hiền lành, chẳng bao giờ tham gia vào những chuyện thị phi, Tống Sở Sở liền yên tâm, còn thoải mái chia sẻ chuyện riêng tư với cô.
Chưa kịp nói thêm, thang máy vang lên một tiếng “đinh”.
Cửa thang máy màu xám chì từ từ mở ra.
Năm người bên trong chậm rãi bước ra ngoài.
Người đi đầu mặc bộ vest xám đậm được may đo tinh xảo. Chất vải mịn, phẳng phiu, không hề vương một nếp nhăn. Đôi giày da bóng loáng bước trên sàn, phát ra tiếng cộp cộp chắc nặng, vừa dứt khoát vừa mang uy lực.
Ánh mắt Ngu Vãn vô thức lướt xuống, từ đôi giày, qua cặp chân dài rắn chắc trong chiếc quần tây ôm gọn. Đường ly quần sắc nét, mỗi bước chân đều toát ra một thứ nam tính khó cưỡng. Ánh nhìn của cô dừng lại ở vòng eo thon gọn, trượt lên tấm lưng rộng và vững chãi và rồi…
Một gương mặt đẹp đến choáng ngợp.
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, đường nét cằm sắc sảo như tượng điêu khắc. Đôi mắt đen hẹp dài, ánh nhìn lạnh nhạt tựa mặt nước giếng cổ, phẳng lặng đến mức không thể nhìn thấu.
Lông mày kiếm đen nhánh hơi nhướng lên, mang theo chút sắc lạnh vừa đủ. Đôi môi cân đối, đường nét hoàn mỹ, sắc môi nhạt nhưng không xanh xao. Ngược lại, còn khiến người ta cảm thấy gợi cảm hơn.
Không hề phóng đại, người đàn ông ấy còn đẹp hơn bất kỳ minh tinh nào mà Ngu Vãn từng thấy trong cả hai kiếp cộng lại.
Hai hàng nhân viên cúi đầu, đồng thanh chào:
“Chào Phó tổng!”
Ngu Vãn đứng lẫn trong đám đông, ngây người nhìn người đàn ông tuấn tú bước tới, rồi vô thức nuốt nước bọt.
Ực!
Nhận ra hành động của mình, cô lập tức cúi đầu, cầu mong không ai nghe thấy. Đôi tai đỏ bừng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Đôi giày da đen cao cấp tiến lại gần, rồi dừng ngay trước mặt cô. Một mùi hương absinthe mạnh mẽ và lạnh lùng bao phủ lấy cô, khiến trái tim cô đập dồn dập.
Ngu Vãn hít sâu, cố điều hòa hơi thở, dán mắt xuống sàn gạch sáng bóng. Toàn thân cô căng cứng, đứng im như một bức tượng.
Càng trong những khoảnh khắc như vậy, cô càng cảm nhận rõ ràng ánh nhìn của đối phương đang dừng lại trên mình, sắc bén, trầm tĩnh, như một con báo săn rình rập, chỉ chờ thời cơ vồ lấy con mồi.
Ngu Vãn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong đầu nhanh chóng nhớ lại cốt truyện của nguyên tác.
Nếu không có gì thay đổi, thì vị Phó tổng này chính là nam chính Phó Tri Nghiêu.
Người đàn ông từng được giới thiệu là có tâm tư thâm sâu, tàn nhẫn, chẳng màng tới tình yêu, chỉ sống vì sự nghiệp và báo thù.
Theo mạch truyện, Phó Tri Nghiêu và nữ chính Tống Sở Sở hiện tại chỉ là ông chủ và thực tập sinh, giữa hai người chưa có nhiều tương tác.
Mối quan hệ của họ bắt đầu từ một buổi tiệc, khi nam chính bị chuốc thuốc, tình cờ gặp nữ chính, rồi cả hai cuốn vào nhau như sấm sét giữa trời quang.
Sau đó, nữ chính mang thai rồi bỏ trốn, còn nam chính tung hoành trên thương trường. Ba năm sau, họ tái ngộ vì công việc, hiểu lầm chồng chất, cho đến khi Phó Tri Nghiêu hoàn thành báo thù, cả hai mới viên mãn bên nhau.
Một câu chuyện tổng tài đậm chất cổ điển.
Phó Tri Nghiêu là người đàn ông lạnh lùng, giàu có và đầy quyền lực.
Tống Sở Sở là cô gái ngây thơ, mang thai rồi bỏ chạy, giống như một chú thỏ trắng nhỏ.
Còn cô thì sao?
Chỉ là nhân vật phụ mờ nhạt, biết đến bộ truyện này nhờ đồng nghiệp giới thiệu. Cô mới chỉ lướt qua phần giới thiệu, chính văn còn chưa kịp đọc.
Là người xuyên sách, Ngu Vãn đã hoán đổi thân phận với nguyên chủ trong giấc mơ. Hai tháng qua, cô kiên cường thích nghi với cuộc sống trong sách.
Cô từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ rung động, vậy mà ngay lần đầu gặp mặt đã nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn với một nhân vật chỉ tồn tại trên trang giấy, và rất có thể còn bị bắt quả tang.
Nếu may mắn, Phó tổng sẽ coi cô như không khí. Nếu xui xẻo, với tính cách cứng rắn ấy, anh ta sẽ lôi cô ra làm gương, đuổi việc không thương tiếc.
Nghĩ đến đây, Ngu Vãn chỉ biết đau lòng thở dài.
Đúng lúc ấy, một tiếng cười khẽ vang lên, trầm ấm, lạnh nhạt nhưng cuốn hút: “Mười lăm phút nữa họp quản lý cấp cao. Chuẩn bị tài liệu báo cáo đi.”
Đôi giày da đen rời khỏi tầm mắt, mùi hương absinthe cũng tan biến dần.
Khi bóng dáng Phó tổng khuất hẳn ở cuối hành lang, bước vào văn phòng, mọi người mới dám nói chuyện.
Tiếng xì xào vang khắp nơi, ai nấy đều tò mò vì sao lúc nãy Phó tổng lại dừng lại.
Tống Sở Sở vẫn nhìn theo hướng Phó tổng rời đi, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và mơ mộng.
Ngu Vãn thấy không ai chú ý đến khoảnh khắc xấu hổ của mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, có lẽ tiếng “ực” vừa rồi không lớn đến mức đó.
Buổi lễ đón tiếp kết thúc.
Nghe mấy người bên cạnh bàn tán, Ngu Vãn mới biết tầng một cũng tổ chức lễ đón, nhưng Phó tổng chẳng thèm nể mặt, đi thẳng từ tầng hầm lên tầng cao nhất, vừa ngầu, vừa phóng khoáng.
Ngu Vãn vừa sắp xếp tài liệu, vừa thầm mơ mộng.
Không biết đến khi nào mình mới có thể được người khác cúi chào như thế nhỉ?
Lúc đó, đừng nói căn hộ nhỏ, ngay cả biệt thự cũng chẳng thành vấn đề.
Là một cô gái lớn lên trong trại trẻ mồ côi, điều Ngu Vãn khao khát nhất vẫn luôn là một ngôi nhà thuộc về riêng mình.
Nguyên chủ cũng vậy, lớn lên ở trại trẻ mồ côi, nỗ lực học hành để thi vào đại học, còn phải tranh thủ thời gian rảnh và kỳ nghỉ đi làm thêm để tự trang trải.
Nhưng Ngu Vãn ở kiếp trước đã đi làm được một năm, vừa được thăng chức tăng lương thì lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết này.
Còn nguyên chủ thì chỉ mới hoàn thành luận văn tốt nghiệp, chuẩn bị bảo vệ để ra trường.
Để tìm việc, Ngu Vãn đã gửi CV khắp nơi, mang tâm thế thả lưới rộng, kiểu gì cũng có cơ hội.
Không ngờ lại nhận được phản hồi từ Tập đoàn Phó thị.
Vượt qua nhiều vòng phỏng vấn gắt gao, cô được nhận vào phòng hành chính với vị trí thực tập sinh, thử việc ba tháng, nếu đạt sẽ được giữ lại làm nhân viên chính thức.
Ngu Vãn làm việc chăm chỉ, giữ tâm thế an phận. Nhưng cô vẫn thắc mắc, giữa một tập đoàn hàng đầu với vô số nhân tài, vì sao lại chọn một người bình thường như cô?
Sau gần một tháng, cô biết rất rõ về năm thực tập sinh còn lại. Một nửa tốt nghiệp các trường danh tiếng ở nước ngoài, nửa còn lại có hậu thuẫn vững chắc từ gia đình. So với họ, bằng cấp và xuất thân trại trẻ mồ côi của cô chẳng có gì đáng nói.
Thái độ của Giám đốc Kỷ Vịnh Văn cũng không hề đặc biệt, khiến cô càng lo mình chỉ là người thế thân cho một kế hoạch nào đó.
Hơn nữa, Ngu Vãn không biết trước cốt truyện, không biết rõ thiết lập của thế giới này, nên cô phải thân thận trọng từng bước. Cô sợ bị cuốn vào mấy tình tiết cẩu huyết, rồi từ nhân vật phụ mờ nhạt biến thành pháo hôi lúc nào cũng chẳng hay.
Điều duy nhất cô mong ước, là có thể yên ổn làm thực tập sinh, vượt qua kỳ thử việc và được ở lại Phó thị.