[EDIT] Hôm Nay Thư Ký Ngu Đã Nghỉ Việc Chưa?

[Thư ký Ngu] Chương 3

Thấy không ai rút lui, thư ký Lâm mỉm cười: “Mọi người chờ một chút, tôi vào xin ý kiến của Phó tổng trước.”

Anh ta gõ cửa văn phòng Phó tổng, một lát sau mới bước ra: “Mọi người theo thứ tự hàng hiện tại lần lượt vào phỏng vấn. Quá trình phỏng vấn rất nhanh, Phó tổng hỏi gì thì trả lời nấy, không cần căng thẳng. Phỏng vấn xong, mọi người có thể quay về vị trí làm việc.”

Người đầu tiên được gọi là một nam nhân viên chính thức. Anh ta bước vào chưa đầy một phút đã đi ra.

Lướt qua Ngu Vãn, cô thoáng thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh ta, trong lòng không khỏi thắc mắc.

Văn phòng Phó tổng nóng lắm sao? Hay câu hỏi của Phó tổng gây áp lực khủng khiếp đến vậy?

Chẳng bao lâu, đến lượt Triệu Dự Thư. Cô ta ưỡn ngực, tự tin đẩy cửa bước vào.

Lần này chưa tới nửa phút, Triệu Dự Thư đã đi ra, mặt mày trắng bệch như vừa chịu một cú sốc lớn, bước chân cứng nhắc, gần như máy móc rời đi.

Ngu Vãn giật mình.

Cửa kim loại của văn phòng Phó tổng cách âm tuyệt đối, kính phía trên là loại một chiều, người đứng ngoài không thể thấy hay nghe được gì từ bên trong.

Thấy Triệu Dự Thư, một người tự tin như vậy, mà cũng ra nông nỗi này, Tống Sở Sở đứng sau cô hai người, định mở miệng hỏi gì đó, nhưng vừa thốt ra một chữ đã bị ánh mắt sắc lạnh của Giám đốc Đổng Trí San quét qua.

“Triệu…”

Tống Sở Sở sợ hãi im bặt, mím môi, vẻ mặt lo lắng. Cô ta liếc sang Ngu Vãn, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt chẳng chút biểu cảm, không biết là bình tĩnh thật hay giả vờ.

Nếu biết Tống Sở Sở nghĩ gì, chắc Ngu Vãn tức đến muốn thổ huyết.

Bình tĩnh cái gì chứ? Cô cũng hoảng lắm đấy!

Mỗi người bước ra từ văn phòng đều mang vẻ mặt căng thẳng tột độ, khiến người ta nghi ngờ thứ ngồi trong đó không phải ông chủ lớn Phó Tri Nghiêu, mà là một con yêu quái hút tinh khí.

Nhưng sự hoảng loạn ấy tan biến khi cô nhớ ra Tống Sở Sở là nữ chính. Cả đám ở đây đều là pháo hôi, nên… Kệ đi, chẳng quan trọng.

Rồi một nghi vấn mới nảy ra trong đầu Ngu Vãn. Cô đã đọc phần giới thiệu tiểu thuyết, nhưng chẳng thấy nhắc gì đến việc nữ chính làm thư ký cho nam chính. Hay là vì chỉ đọc lướt văn án, cô đã bỏ sót chi tiết này?

“Tống Sở Sở.”

Tên Tống Sở Sở được gọi. Cô ta hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào.

Một phút sau, Tống Sở Sở đi ra, trông khá bình thường, không đổ mồ hôi, người cũng không run.

Cô ta nhìn Ngu Vãn, mỉm cười nhẹ rồi rời đi.

Giờ chỉ còn lại Ngu Vãn.

Thư ký Lâm ra hiệu. “Mời cô.”

Ngu Vãn không do dự, đẩy cửa bước vào.

Cánh cửa khép lại sau lưng.

Đổng Trí San quay sang hỏi Kỷ Vịnh Văn: “Cô gái này tên gì?”

Kỷ Vịnh Văn vội đáp: “Ngu Vãn, Ngu trong Ngu mỹ nhân, Ngu Cơ, Vãn là sự dịu dàng của màn đêm, mới 22 tuổi, tốt nghiệp Đại học Hải Thành tháng Sáu năm nay, chuyên ngành marketing.”

“Sao lại vào phòng hành chính của chúng ta thế?”

“Ngu Vãn lớn lên ở trại trẻ mồ côi Tâm Ái. Trại trẻ đó được hỗ trợ bởi quỹ từ thiện của Chủ tịch Mã, nên cô ấy được vào công ty qua kênh nội bộ. Phòng marketing bảo tính cách cô ấy không phù hợp, nên điều sang phòng hành chính.”

Kỷ Vịnh Văn làm hành chính lâu năm, khả năng quan sát sắc bén, biết không chỉ Đổng Trí San muốn tìm hiểu về Ngu Vãn, nên cố ý nói thêm: “Cô ấy thuộc kiểu người trầm tính, có lẽ không hợp với phòng marketing, nhưng làm công việc văn thư thì ổn. Cô ấy cẩn thận, làm việc nghiêm túc, tài liệu được giao gần như không bao giờ sai sót.”

Đổng Trí San nghe Kỷ Vịnh Văn nói, chỉ ậm ừ qua loa, không tỏ thái độ.

Dù Kỷ Vịnh Văn có khen ngợi thế nào, nếu Phó tổng không ưng, cũng chỉ là công cốc.

Bên trong văn phòng.

Ngu Vãn khép cửa lại, mới nhận ra không gian trong văn phòng yên tĩnh đến mức nào. Căn phòng rộng rãi, sang trọng không hề có mùi mực in từ đống tài liệu chất chồng, chỉ thoảng nhẹ hương trầm, giống hệt mùi trên người ông chủ lớn, nhưng nhạt hơn nhiều.

Ngu Vãn không dám nhìn lung tung, ngẩng đầu hướng thẳng về phía bàn làm việc, định cúi chào, nhưng chẳng thấy ai. Cô khẽ nghiêng mắt, mới phát hiện người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Phó Tri Nghiêu đã cởi áo khoác vest, chỉ mặc áo gile xám và sơ mi, chân dài vắt chéo, tư thế thoải mái, phóng khoáng, nhưng khí chất vẫn không hề giảm sút. Thấy cô bước vào, anh ngước mắt nhìn, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, không chút cảm xúc dư thừa.

Ngu Vãn vội cúi người: “Chào Phó tổng, tôi là Ngu Vãn, thực tập sinh phòng hành chính.”

Đối phương không đáp. Ngu Vãn chẳng dám ngẩng đầu, chỉ biết nhìn chằm chằm mũi giày vải của mình.

Chẳng trách ai vào đây cũng mặt mày ủ dột bước ra. Ông chủ lớn im lặng thế này, đúng là chẳng khác gì đại ma vương.

Ngu Vãn cúi đầu một lúc, cổ mỏi nhừ, khẽ ngẩng lên đôi chút, thì thấy người trên sofa khẽ động. Cô vội vàng cúi đầu trở lại.

Ở góc độ này, cô chỉ thấy được phần thân dưới của ông chủ lớn. Và rồi, trong những phút tiếp theo, Ngu Vãn chứng kiến…

Ông chủ lớn đứng dậy!

Ông chủ lớn bước đến trước mặt cô!

Ông chủ lớn đi vòng quanh cô!

Ông chủ lớn im lặng suốt gần ba phút!

“Ngu… Vãn?”

Cuối cùng, ông chủ lớn cũng gọi tên cô.

Ngu Vãn ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, đáp: “Vâng, thưa sếp, tôi là Ngu Vãn, Ngu trong Ngu mỹ nhân, Vãn là sự dịu dàng của màn đêm.”

Phó Tri Nghiêu đứng trước mặt cô, hơi ngẩng cằm, ánh mắt cúi xuống, quan sát từng biểu cảm của cô, giọng trầm ấm: “Tốt nghiệp trường nào?”

“Thưa sếp, tôi học Đại học Hải Thành, tháng Sáu năm nay mới nhận bằng tốt nghiệp.”

Câu trả lời vừa dứt, người đàn ông đối diện im lặng suốt một phút.

Ngu Vãn cảm nhận rõ ánh mắt anh đang đánh giá mình. Không phải kiểu nhìn của đàn ông với phụ nữ, không phải để cân đo giá trị hay mang ý dục vọng, mà giống như anh đang tò mò, như thể cô là một sinh vật ngoài hành tinh. Ánh mắt ấy đầy áp lực, thẳng thắn đến mức quá đáng.

Lúc này, Ngu Vãn thực sự hoảng.

Vì cô đúng là một “người ngoài hành tinh”.

Ở khoảng cách gần, mùi hương absinthe trên người Phó Tri Nghiêu càng rõ rệt, hòa quyện giữa vị đắng nhẹ và tông gỗ, mạnh mẽ, xâm lấn.

Mũi cô ngập tràn mùi hương ấy, đến mức cô tự hỏi liệu mình có bị “ướp” luôn không.

“Biết tôi đang nghĩ gì không?”

Phó Tri Nghiêu hỏi.

Ngu Vãn không ngờ ông chủ lớn lại hỏi một câu vu vơ thế này. Cô “à” một tiếng theo bản năng, rồi nhanh chóng phản ứng, định lắc đầu nói không biết. Nhưng nhớ đến tính cách của anh, cô khó nhọc đưa ra một đáp án: “…Tôi không hài lòng với cô, gọi người tiếp theo vào phỏng vấn?”

“Ha.”

Phó Tri Nghiêu bật ra tiếng cười khẽ lạnh lùng, giống hệt lần đầu gặp mặt. Nhưng sau tiếng cười ấy, anh lại mỉm cười, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực khiến Ngu Vãn sởn gai ốc.

Phó Tri Nghiêu lùi lại vài bước, thong thả ngồi xuống sofa. Từ góc nhìn ngửa lên, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng và mang khí thế khiến người đối diện không dám thở mạnh.

Ngu Vãn bất giác đứng thẳng hơn.

Khác với những gì Ngu Vãn nghĩ, Phó Tri Nghiêu lúc này chỉ thấy cô thật kỳ lạ.

Kỳ lạ ở chỗ, ngoài người thân trong gia đình, cô là người đầu tiên mà anh không thể nghe được suy nghĩ.

Cô gái gầy gò, cao chưa tới một mét bảy, chắc chỉ khoảng một mét sáu tám. Gương mặt trái xoan, còn chút phúng phính của tuổi trẻ, lông mày không quá mỏng cũng không quá dày, đường nét vừa phải. Với một người quen nhìn những mỹ nữ thuần thục như anh, nhan sắc của Ngu Vãn bình thường đến mức chẳng có gì nổi bật. Điểm đáng chú ý duy nhất có lẽ là làn da trắng trẻo, không trang điểm, không xịt nước hoa, toát lên vẻ mộc mạc, ngây thơ.

Xác nhận cô không thể đọc được suy nghĩ của mình, Phó Tri Nghiêu thả lỏng đôi chút. Ít nhất, anh không lo bí mật của mình bị lộ, gây ra rủi ro.

Nhưng một người mà anh không thể nghe được suy nghĩ lại quá đặc biệt, không phải thứ dễ tìm ngoài đường. Liệu cô có biết thuật đọc tâm của anh và cố ý tiếp cận? Khả năng này, ngoài bố mẹ và bà nội, anh chưa từng tiết lộ với ai, ngay cả em gái cũng không biết. Một cô sinh viên bình thường như Ngu Vãn làm sao biết được?

Hay là cô ta là gián điệp thương mại do công ty đối thủ cài vào?

Hôm qua, chính cô gái này, trong khi mọi nhân viên khác đều run rẩy, lại bình thản nhìn thẳng vào anh, như thể cô nắm rõ tính cách của anh, mới có thể điềm tĩnh đến vậy.

Ánh mắt Phó Tri Nghiêu trầm xuống: “Biết làm thư ký cho tôi cần làm những gì không?”

Ngu Vãn: “…”

Trợ lý Lâm chẳng phải nói sếp sẽ bảo phải làm gì sao?

Trong lòng Ngu Vãn như có lửa đốt, nhưng miệng không chậm trễ: “Sếp bảo làm gì, tôi sẽ làm nấy.”

Sếp là trời, sếp là đất. Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, đâu dám nói không biết hay không muốn.

Tất nhiên, trừ chuyện bán thân.

Phó Tri Nghiêu lại cười khẽ, thong thả cầm cốc nước trên bàn trà, nhấp một ngụm.

Nếu Ngu Vãn có ý đồ gì, thì cô ta quá kín kẽ.

Câu trả lời này, anh chẳng tìm được chút sai sót nào.

Vì hôm nay chưa chọn được thư ký ưng ý, anh quyết định điều Ngu Vãn đến bên cạnh làm việc, để xem cô gái mà anh không đọc được suy nghĩ này rốt cuộc có mục đích gì.

Ngu Vãn gần như miễn nhiễm với tiếng cười khẽ của ông chủ lớn, đứng yên bất động, chờ đợi một lời thẳng thắn đuổi cô đi.

Không ngờ, Phó Tri Nghiêu nhướng mày sắc bén, giọng không cho phép đối phương phản đối: “Thu dọn đồ đạc, chuyển lên văn phòng tổng giám đốc. Thư ký Lâm sẽ chỉ cho cô chỗ ngồi của mình.”

Ngu Vãn cuối cùng cũng để lộ cảm xúc, mắt hơi mở to.

Phó Tri Nghiêu nhếch môi, ánh mắt hờ hững.

Tốt, lộ sơ hở rồi.

“Sao, không hài lòng? Có gì muốn nói sao?”

Ngu Vãn mím đôi môi khô khốc, ngẩng đầu nhìn Phó Tri Nghiêu, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tuấn tú không tì vết của anh, lấy hết can đảm hỏi: “Sếp, lương trợ lý thư ký là bao nhiêu ạ?”

Phó Tri Nghiêu: “…”

Ba phút sau, Ngu Vãn bước ra khỏi văn phòng.

Với ba người đang chờ ngoài kia, thời gian phỏng vấn của cô là dài nhất, gần mười phút.

Thấy Ngu Vãn không có vẻ thất vọng rõ rệt, Kỷ Vịnh Văn là người đầu tiên lên tiếng thay mọi người: “Cuối cùng cũng xong. Phó tổng nói gì với cô vậy?”

Ngu Vãn hơi ngơ ngác, chớp mắt mấy lần, ngẩng lên nhìn ba người trước mặt: “Sếp bảo tôi hôm nay chuyển chỗ làm lên văn phòng tổng giám đốc.”

Ba người đối diện: “!!!”

Chẳng bao lâu sau, tin Ngu Vãn từ thực tập sinh thăng cấp thành trợ lý thư ký lan khắp khu hành chính, rồi qua email nội bộ, truyền ra cả công ty.

Có người tò mò xem kịch vui: “Văn phòng tổng giám đốc lần đầu tiên tuyển thư ký nữ, cái cô Ngu Vãn này chắc xinh lắm nhỉ?”

Có kẻ hả hê: “Tính khí Phó tổng đâu dễ chịu. Ghế thư ký này, cô thực tập sinh ấy ngồi chẳng được bao lâu đâu.”

Có người không giấu được sự khinh miệt: “Học vấn chỉ là đại học bình thường, vậy mà vào được văn phòng tổng giám đốc? Chắc dùng chiêu gì mồi chài rồi.”

Cũng có người thở phào, như Giám đốc nhân sự Hà Thành. Anh ta đang công tác ở Bắc Thành, dự một hội thảo nhân sự lớn, không thể tự tay chọn người cho vị trí thư ký của Phó tổng, nên đã nhờ Đổng Trí San ở phòng hành chính giúp.

Khi gọi điện, Hà Thành trước tiên cảm ơn, rồi hỏi về cô thư ký mới của Phó tổng: “Tôi thấy cô Ngu Vãn này tháng Sáu năm nay mới tốt nghiệp, đúng không? Cô ấy tự tin đảm nhận được vị trí này chứ?”

Lời hỏi thăm uyển chuyển, nhưng thực chất là nghi ngờ năng lực của Ngu Vãn.

Dù sao cũng là một cô gái trẻ, chưa qua hết kỳ thực tập đã trở thành thư ký bên cạnh Phó tổng. Nếu làm không tốt, Hà Thành không chắc ghế giám đốc nhân sự của mình có giữ nổi không.

Đổng Trí San hiểu rõ ý đồ của lão cáo già Hà Thành này, mặt không đổi sắc: “Người do Phó tổng tự chọn, không hài lòng thì sa thải. Cô ấy không làm được, thiếu gì người thay. Anh Hà lo gì chứ?”

Hà Thành biết Đổng Trí San là “Diệt Tuyệt sư thái”, chắc chắn sẽ nói như thế. Dù người là Phó tổng chọn, nhưng nhiệm vụ của phòng nhân sự là khai thác và sử dụng nhân tài hiệu quả, tìm đúng người đúng việc, tạo lợi ích lớn nhất cho công ty. Nếu cứ tùy tiện sa thải, tùy tiện tuyển người, không theo quy định nào, thì công ty còn hoạt động nổi không?

Ngu Vãn đã thành thư ký của Phó tổng, Hà Thành không thể không lo.

Thế là anh ta nhờ vả Đổng Trí San: “Tôi vài ngày nữa sẽ cùng Phó Giám đốc Khương về Hải Thành. Đổng tổng, cô hiểu rõ Phó tổng, phiền cô hướng dẫn cô Ngu Vãn này một chút. Tôi về sẽ mời cô ăn cơm.”

“Ăn cơm thì không cần. Tôi là giám đốc phòng hành chính, Ngu Vãn là người từ phòng tôi đi lên, nên làm gì, không nên làm gì, tôi sẽ chỉ dạy cô ấy.”

“Được, được, vậy nhờ Đổng tổng nhé.”

Cúp máy, Hà Thành lau mồ hôi tưởng tượng trên trán, mở hồ sơ nhân sự của Ngu Vãn trên máy tính, xem xét từng dòng một, cố tìm ra điều gì đặc biệt ở cô thực tập sinh này, khiến Phó tổng vốn kén chọn lại để mắt tới.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *