Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
Nắng hè gay gắt chói đến mức không thể mở mắt nổi.
Dư Thanh Đại ngồi trên chiếc xe bò, bên cạnh là một túi vải lao động lớn, thêm chiếc bình nước nóng và mấy cái túi vải con.
Xe bò không lớn, bà ngoại ngồi ngay phía sau cô, hai người tựa lưng vào nhau.
Trận mưa lớn hôm qua ở thôn Bạch Sa đã làm sập căn nhà đất duy nhất của hai bà cháu, cũng là nơi duy nhất để họ nương thân. Đó là chốn lưu giữ ký ức, nơi ba và mẹ cô từng sống cùng nhau.
Chỉ tiếc rằng… sau này cả hai đều không còn nữa.
Thân mình bà ngoại gầy gò, nhưng vẫn cố giữ thẳng lưng để che nắng cho Dư Thanh Đại.
“Giao Giao, ráng thêm chút nữa, sắp đến nhà cậu rồi.”
Hai bà cháu lần này là đến nương nhờ gia đình cậu ruột.
Từ nhỏ, chỉ có Dư Thanh Đại và bà ngoại nương tựa vào nhau. Ba cô là quân nhân, mẹ là bác sĩ chiến trường. Sau đó, ba hy sinh trên chiến trường, lúc ấy mẹ lại vừa mang thai cô.
Sinh cô chưa được bao lâu, mẹ đã giao cô cho bà ngoại, rồi không chút do dự quay lại chiến trường.
Và cũng trong một ngày nắng cháy như thế này, tin mẹ qua đời lại truyền đến.
Khi đó, Thanh Đại đã hiểu chuyện. Cô nhìn bà ngoại với đôi mắt hoe đỏ đang cầm lá thư trong tay, cố kìm nén không rơi lệ, bà chỉ ôm cô thật chặt, nhắm mắt vuốt nhẹ lên đầu cô.
Câu bà ngoại hay nói nhất là: “Giao Giao, ba mẹ con đều là những người đáng kính. Nhờ họ dám đứng ra, chúng ta mới có được cuộc sống bình yên như ngày hôm nay.
Đừng trách họ!
Đừng trách họ.”
Nhưng với Dư Thanh Đại mà nói, “không trách” đâu phải chuyện dễ dàng chỉ bằng một câu nói.
Vì sự hy sinh của họ, cô lớn lên không cha không mẹ, vì sự hy sinh của họ, cô chưa từng biết cảm giác được yêu thương bởi ba mẹ là thế nào; cũng vì sự hy sinh ấy, cô bị người ta gọi là “đứa trẻ hoang” suốt hơn mười năm.
Những tổn thương thực tế ấy sao có thể xóa bỏ chỉ bằng câu “đừng trách họ”.
Ít nhất… ở tuổi mười bảy, Dư Thanh Đại vẫn chưa thể làm được.
Xe bò lắc lư mãi cuối cùng cũng đến cổng thôn Thanh Thạch.
Hai chân Thanh Đại tê cứng cả lại. Cô chỉ đến nơi này một lần từ hồi nhỏ. Lớn lên, vì chân bà ngoại không còn nhanh nhẹn nên hai bà cháu không đi xa nữa, chỉ có cậu mợ thỉnh thoảng ghé thôn Bạch Sa thăm họ.
Thôn Thanh Thạch lớn hơn thôn Bạch Sa rất nhiều, chỉ riêng đường chính đã có hơn một lối đi. Giờ này mọi người đều đi làm, bên ngoài khá vắng vẻ.
Không gian yên tĩnh.
Theo lời bà cụ, xe bò dừng trước một sân nhà. Bà ngoại lấy ra chiếc khăn tay nhỏ, bên trong gói ít tiền lẻ, rồi đưa ba xu cho bác đánh xe bò.
Bác đánh xe nhận tiền vui vẻ: “Bà lần này được hưởng phúc rồi, có con trai lo cho.”
Bà ngoại chỉ cười nhạt. Bác đánh xe bò giúp họ chuyển đồ xuống rồi quất roi đi.
Thanh Đại xoa chân, chống lưng nhìn quanh. Nhà cậu nằm giữa thôn, trước cổng có một cây liễu lớn. Vị trí cô đứng vừa đúng trong bóng râm, gió thổi qua mang theo chút không khí mát lành.
Không xa đó là điểm ở của thanh niên trí thức. Mấy người đàn ông cởi trần đang trộn đất làm nhà. Đợt trí thức mới sắp xuống nông thôn, chỗ cũ không đủ để ở, nên trưởng thôn giao người làm gấp hai căn nhà mới.
Là con trai trưởng thôn, Chu Thịnh đương nhiên không thoát được “việc tốt” này. Da anh màu đồng, dính đầy mồ hôi với cát bụi, dưới nắng lại ánh lên vẻ khỏe khoắn. Cơ ngực trước rắn chắc, nổi rõ.
Trong lúc đứng thẳng người, ánh mắt anh vô tình thấy cô gái nhỏ đứng dưới gốc liễu. Áo hoa nền trắng, quần dài màu xanh, tóc tết hai bím buông tự nhiên trước ngực.
Gió khẽ thổi, cô đưa tay vén lọn tóc mai, cánh tay chìa ra khỏi bóng râm… trắng đến chói mắt.
Đàn ông với phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đẹp, chẳng biết từ bao giờ mà giác quan lại nhạy đến thế.
Anh nhìn đầy hứng thú, từ trên xuống dưới. Quần áo trên người cô có vẻ hơi rộng. Gió thổi, vải ép sát vào thân mình mới thấy eo cô nhỏ đến mức nào. Nhìn xuống chút nữa, lộ ra đoạn bắp chân trắng mịn như đậu hũ, vừa nhỏ vừa trắng.
Nhìn lên… phần trước ngực bị gió thổi lay nhẹ, đường cong hơi nhô như vẫn chưa phát triển hết.
“Hứ.” Chu Thịnh cong lưỡi bật cười.
Người bên cạnh thấy anh cười thì khó hiểu: “Anh Thịnh, trông anh như lúc bà nội em nhặt được con mèo hoang ấy.”
“Biến, tao không phải mèo.”
“Em đâu có nói anh là mèo, chỉ là… trông anh y chang kiểu động dục.” Người đàn ông kia lớn lên cùng Chu Thịnh, nói đùa chẳng kiêng nể. Chu Thịnh đưa chân đạp mạnh vào mông hắn, hắn ôm lưng nhảy dựng lên.
“Anh Thịnh, anh muốn làm em tuyệt hậu à.”
Đùa chứ, đàn ông mà hỏng lưng thì xong đời!
Có vẻ tiếng của bọn họ hơi lớn, cô gái dưới gốc liễu ngoảnh nhìn sang. Chỉ một cái xoay mặt ấy, Chu Thịnh mới nhìn thấy rõ ràng.
Gương mặt nhỏ cỡ bàn tay, dường như trắng sáng. Đôi mắt to tròn long lanh nước, sống mũi thanh thoát, dưới là đôi môi mềm mại trông rất ngoan.
Chậc.
Ánh mắt Chu Thịnh mang theo ý tứ xâm lấn, nhìn cô không chút né tránh. Còn ánh mắt của Dư Thanh Đại chỉ lướt nhanh qua rồi lập tức cúi xuống.
“Giao Giao, đi gõ cửa đi con.”
Cửa nhà cậu đóng kín, không biết có ai ở nhà hay không. Nghe bà nói, Dư Thanh Đại bước lên gõ cửa.
“Đây đây.” Vừa gõ hai tiếng, giọng một người phụ nữ trung niên vang lên. Dư Thanh Đại nhận ra đó là giọng mợ. Cô nhìn bà ngoại, trên mặt nở một nụ cười.
Mợ gần như chạy ra mở cổng. Thấy nụ cười trên mặt Dư Thanh Đại thì cười rạng rỡ hơn: “Giao Giao của mợ, cuối cùng cũng tới rồi, vào đi con.”
Mợ vừa kéo cô vào sân vừa chạy ra đón bà cụ: “Mẹ, đường đi nắng quá phải không?”
Thôn Bạch Sa không xa thôn Thanh Thạch, nhưng bà ngoại tuổi cao, đi lại vất vả, mợ luôn lo bà lại bị cảm nắng. May mà cả hai trông vẫn khỏe.
Mợ định đỡ bà, nhưng bà ngoại khoát tay: “Không cần đỡ, mẹ còn khỏe lắm.”
Rồi bà bước thẳng vào sân.
Dư Thanh Đại và mợ nhìn nhau cười: “Vâng, ngoại lúc nào cũng khỏe nhất.”
Trong sân có bàn đá, trên bàn đặt hai bát nước đậu xanh: “Mẹ, Giao Giao, hai người uống chút nước đậu xanh cho mát.”
Nắng thế này, người già trẻ nhỏ là cực nhất.
Dư Thanh Đại không khách sáo. Mợ là người hiền hậu, không nói chuyện khách khí, nên khi ở gần rất thoải mái. Cô bưng bát lên uống hết sạch: “Mợ, nước đậu xanh mợ nấu ngon quá.”
Mợ bật cười: “Còn nhiều lắm, con cứ uống thỏa thích.”
Nói rồi bà ấy định ra ngoài mang đồ vào. Dư Thanh Đại vội đi theo: “Mợ, để con phụ mợ.”
“Mấy cái tay chân nhỏ như que tăm của con, vào trong nghỉ đi.” Mợ nhìn ra cổng rồi gọi lớn: “Chu Thịnh, qua đây giúp thím chuyển chút đồ đi.”