Chương 4: Có Thể Làm Vợ Người Ta Rồi
Từ xa, Chu Thịnh đã nhìn thấy Dư Thanh Đại đang ngồi bên bãi cỏ cạnh sông.
Cô ngồi đó, nhìn hai anh em nhà họ Lý đang nghịch nước dưới sông, cười đến mức ngả nghiêng, trông vui vẻ vô cùng.
Anh vốn nghĩ con bé thấy mình thì thế nào cũng chào một tiếng hoặc ít nhất cũng liếc nhìn một cái. Ai ngờ ngay khoảnh khắc kế tiếp, cô lập tức quay đầu đi nơi khác, để lại cho anh mỗi cái bóng lưng.
Chu Thịnh khẽ đảo đầu lưỡi, vừa buồn cười vừa bực.
Nhưng anh là kiểu người càng bị ngó lơ càng cố tình lại gần. Cô giả vờ không thấy, anh càng cố muốn ngồi sát. Vẻ mặt gian tà, anh phịch một cái xuống ngay cạnh cô: “Nhóc con, sáng nay tôi vừa giúp em khiêng đồ, quay lưng cái đã không nhận ra người rồi à?”
Đúng là sói con trắng mắt!
Dư Thanh Đại không ngờ anh lại đột ngột ngồi gần đến vậy, cô giật nảy mình, chống tay lùi về sau để kéo giãn khoảng cách: “Xin lỗi… tôi không thấy anh.”
Thực ra là cô có thấy. Nhưng cô không muốn nói chuyện với Chu Thịnh. Cô luôn cảm giác người này lời nói cùng hành động chẳng theo lẽ thường, thế nên mới cố tình giả vờ không nhìn thấy.
Nào ngờ mặt mũi người này lại dày đến vậy, cứ thế ngồi phịch xuống cạnh cô.
Khoảng cách gần đến nỗi khiến cô khó xử cực độ.
Chu Thịnh còn đang trần trụi nửa người trên, thân hình rắn chắc màu đồng ánh lên bóng nước, như một bức tường nóng hổi chắn ngay trước mặt cô. Tay chân Dư Thanh Đại có chút luống cuống.
“Ồ, không thấy à? Thế giờ thấy rồi ha.”
“À? Ừm.” Thấy thì thấy, nhưng cô với anh cũng chẳng thân. Sáng nay anh giúp một tay, cô cũng đã cảm ơn rồi.
Nam nữ tránh nhau là phải. Tốt nhất nên ngồi xa.
Khoảng cách gần như vậy, mùi hương thoang thoảng ngọt dịu trên người cô bay thẳng vào mũi Chu Thịnh, khiến anh khẽ cau mày.
Hôm nay đúng là trời nóng đến bực mình!
“Nhóc con, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Dư Thanh Đại ngẩng lên, nhỏ giọng đáp: “Mười bảy.”
Mười bảy hả?
Thêm một năm nữa là tới tuổi làm vợ nhà người ta.
Tính ra… cũng không còn nhỏ.
Tâm trạng anh bỗng trở nên tốt đến lạ thường. Không nói thêm câu nào, Chu Thịnh đứng dậy, giơ hai tay lên rồi “tõm” một cái, lao thẳng xuống sông.
Chỉ trong chớp mắt đã mất hút dưới làn nước.
Mặt Dư Thanh Đại nóng ran, đỏ bừng đến tận mang tai.
Ngoài ông cậu và mấy anh em họ ra, cô gần như chưa từng đứng gần đàn ông trẻ nào như thế. Ngày thường gặp người trong thôn cũng chỉ chào rồi đi qua, chưa ai từng ngồi sát đến mức gần chạm vào chân cô như Chu Thịnh.
Vừa rồi anh ngồi sát tới mức… chỉ cần nhích thêm chút nữa là chạm vào.
Ấn tượng của cô về anh lại kém đi không ít.
Buổi tối, mợ làm thịt thỏ, còn tráng thêm mẻ bánh. Dư Thanh Đại thích nhất bánh do mợ làm, vừa giòn vừa thơm.
Nhưng đông người quá, cô ngại ăn nhiều.
Cô chỉ ăn một chút rồi đặt đũa, đang định đứng dậy. Ai dè mợ vòng qua bàn, ấn cô xuống lại: “Con ăn như mèo thế à?”
Mợ xé miếng thịt mềm nhất trên đùi thỏ, lại đưa nửa cái bánh cho cô: “Ăn hết rồi hãy đứng lên.”
Dư Thanh Đại nhìn vào bát của mợ rống không, lòng chợt thắt lại. Cô cúi đầu, nhỏ nhẹ ăn từng miếng. Không hiểu vì sao, miếng thịt trong miệng bỗng thấy chua xót.
Từ cổ họng lan thẳng xuống tim.
Cô cố nuốt xuống cảm giác cay cay nơi khóe mắt, cắn môi, nén cảm giác ướt mờ lại.
Ăn xong, cả nhà ra sân hóng gió.
Dư Thanh Đại ngồi cạnh mợ: “Mợ, mai con đi làm cùng mọi người nhé.”
Trước đây ở thôn Bạch Sa, cô hầu như chưa từng xuống ruộng làm việc. Nhưng giờ hoàn cảnh đã khác. Nhà cậu chẳng có thu nhập gì, còn phải chăm sóc cả cô và bà ngoại. Cô muốn đỡ đần, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Không ngờ cả nhà đều phản đối.
Ngay cả cậu em họ mới chín tuổi, Lý Phú Mãn, cũng vỗ ngực như đàn ông lớn: “Chị, tay chân chị nhỏ xíu, cứ ở nhà cho lành. Làm việc nặng để đàn ông bọn em lo!”
“Lý Phú Mãn! Ngày mai mày cút đi học ngay cho tao! Nghỉ thêm ngày nào là phí học phí ngày đó đấy!” Mợ quát quát lớn một tiếng.
Rồi bà ấy nhìn sang Dư Thanh Đại: “Giao Giao, không đến lượt con đâu. Ở nhà chăm bà ngoại cho mợ là được.”
Cậu cũng gật đầu: “Mợ con nói đúng đấy. Ở nhà ngoan, cậu không để con cực đâu.”
Dư Thanh Đại không biết nói sao. Cô định bụng sáng mai dậy sớm, cứ lẳng lặng đi theo. Việc nặng cô làm không nổi, nhưng nhặt đá, nhổ cỏ, mấy việc nhẹ thì chắc được.
Người ta thương mình, mình không thể không hiểu chuyện. Bằng tuổi cô, các cô gái khác đều làm được hết rồi.
Trước kia cô và bà ngoại sống dựa vào tiền trợ cấp của mẹ. Nhưng giờ sống ở nhà cậu, dù mợ thẳng tính thật lòng, ở lâu cũng khó tránh chuyện xích mích.
Dù sao… thêm hai miệng ăn là thêm gánh nặng.
Cô muốn chia sẻ chút nào hay chút đó.
…
Hôm sau, trời chưa sáng hẳn, cô đã mặc quần áo xong. Vừa mở cửa thì thấy mợ dậy sớm đi chuẩn bị cơm.
“Mợ.”
“Giao Giao, con dậy sớm thế? Mợ làm ồn con à?”
Dư Thanh Đại còn chưa tết gọn tóc, vừa tết bím vừa ngáp: “Con dậy sớm quen rồi. Con muốn đi cùng mọi người ra đồng.”
Mợ lắc đầu. Đứa nhỏ này… tâm tư nặng quá.
“Thôi được, con thử xem. Nếu mệt thì về. Coi như ra chơi cho biết.”
Đi làm đồng thường đi từ sớm, buổi trưa sẽ không về nhà, tận tối mới quay lại. Mọi người mang theo chút đồ ăn, trưa ăn tạm ngay trên ruộng.
Cả nhà ăn sáng qua loa. Dư Thanh Đại xách cái giỏ nhỏ đi theo mợ.
Đàn ông làm việc nặng, nên cậu và hai anh họ đi sửa đập. Mợ thì đuổi Lý Phú Mãn đến trường, rồi cùng mấy bác mấy thím trong đội sản xuất ra đồng.
Họ làm những việc nhẹ hơn.
Nhà cậu được phân chung một mẫu ruộng. Hôm qua mợ làm chỗ này, hôm nay cứ thế mà tiếp tục.
Ruộng có vài rễ cây, cỏ dại. Mợ cắt sát gốc cho sạch.
Dư Thanh Đại quan sát mọi người làm, rồi đặt cái giỏ xuống, cầm một cái bừa sắt nhỏ.
Cỏ và rễ mà mợ mới cắt còn rải đầy mặt đất. Cô dùng bừa gom hết lại thành đống, sau này những thứ ấy đều là củi đốt quý giá.
Dù chưa từng cầm bừa, thậm chí chưa từng xuống ruộng, nhưng lúc đầu cô còn thấy mới lạ. Nhưng Dư Thanh Đại là người nhanh nhẹn, học gì cũng mau, làm việc cũng rất ra dáng.
Nhưng chỉ một lúc sau… có chuyện không ổn.
Tay đau.
Bị cán bừa mài phải.
Lòng bàn tay rát bỏng.
Lưng cũng bắt đầu ê ẩm.
Cô ném bừa xuống, ngửa tay lên xem, giật mình muốn khóc. Lòng bàn tay trắng trẻo mịn màng ban nãy, giờ nổi lên hai cái bọng nước lớn.
Đụng nhẹ thôi cũng đau nhói.
Nhưng đã ra đây rồi, sao có thể bỏ cuộc nửa chừng được chứ? Hơn nữa mặt trời còn chưa lên hẳn. Giờ mà than không làm nổi thì biết ăn nói sao đây?
Cô đành đổi sang xách giỏ đi nhặt đá.
Nhặt được một lúc, bỗng nghe thấy một giọng nói quen quen.
Cô quay đầu lại, thấy Chu Thịnh đang đứng ngay sau lưng cô, nhướng mày nhìn cô: “Nhóc con, gom nhiều đá vậy… em khiêng nổi không?”