Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 5

Chương 5: Chu Thịnh nói Dư Thanh Đại là nhóc ngốc

Dư Thanh Đại cúi đầu nhìn cái giỏ tre nhỏ của mình. Giỏ không lớn lắm, chắc cũng không đến mức không xách nổi. Cô nhẹ giọng nói:

“Tôi… mang được.”

Chu Thịnh nở nụ cười đầy trêu chọc, giọng nhàn nhả mà cố ý khích: “Nhóc con cứng đầu ghê. Nhấc thử lên cho tôi xem nào.”

Dư Thanh Đại lập tức cảm thấy anh đang coi thường mình. Ánh mắt anh nhìn cô lúc này rõ ràng là muốn cười nhạo.

Cô không cam lòng. Cô đưa hai tay nắm lấy quai giỏ ở hai bên, thử nhẹ nhàng nâng lên… nhưng hoàn toàn không nhúc nhích.

Cô lén liếc mắt nhìn Chu Thịnh. Quả nhiên, anh đang nhìn chằm chằm cô, như thể đã đoán trước cô không thể nhấc nổi.

Dư Thanh Đại hít sâu một hơi, ngồi xuống, dồn toàn bộ sức vào hai tay. Lần này cô cảm thấy mình không chỉ nâng một giỏ đá, mà còn nâng cả thể diện của chính mình.

Cô bất ngờ dùng sức bật mạnh lên.

Kết quả…

Giỏ chẳng nhấc lên được.

Ngược lại, cả người cô bị quật ngã ngồi phịch xuống đất.

Chu Thịnh không chút nể nang, bật cười thành tiếng.

Ngay sau đó, anh thấy cô nhóc cứ cúi gằm mặt, đôi má đỏ bừng, im lặng không nói một lời. Từng nhịp vai khẽ run, giống như đang cố nhịn điều gì đó.

Chu Thịnh vứt cái cuốc sang một bên, sải bước đi tới. Anh nhấc cả giỏ đá lên bằng một tay, mang đến đầu ruộng rồi đổ hết đống đá xuống.

Làm xong, anh quay lại đứng trước mặt Dư Thanh Đại, đưa giỏ cho cô: “Nhóc con, của em đây.”

Anh hoàn toàn có thể thả giỏ xuống đất, nhưng anh lại cố tình không làm. Anh đưa giỏ sát trước mặt cô buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình. Đợi cô vừa ngước mắt lên, anh liền thả cái giỏ xuống đất, bật ra giọng khanh khách: “Em mà làm kiểu này thì chưa đến một ngày đã mệt lả rồi. Nhặt ít thôi, chạy vài chuyến cũng được, nghe chưa? Nhóc ngốc.”

Lời này khiến trong lòng Dư Thanh Đại nảy lên một cơn tức khó nói.

Cô không giận Chu Thịnh… mà giận chính mình.

Rõ ràng cô muốn giúp mợ làm việc, vậy mà mới bắt đầu đã làm chẳng ra hồn. Bàn tay bị phồng rộp đau rát, đá lại nặng, vừa rồi hình như còn lỡ làm trẹo lưng. Nỗi tủi thân trào lên nghẹn ứ trong ngực. Nghe anh nói thêm mấy câu nữa, cô cắn môi, vành mắt thoáng đỏ.

Chu Thịnh giật mình.

Này, sao tự nhiên lại muốn khóc vậy?

Đôi mắt to của cô giống hệt con thỏ con, muốn đỏ là đỏ ngay.

Nhìn một cái là biết cô nhóc này chẳng quen làm việc nặng. Da dẻ trắng muốt, mềm như sữa, bảo cô nhặt đá đã quá sức rồi, huống gì phơi nắng giữa đồng từ sáng đến trưa, chắc chắn chịu không nổi.

Anh cúi người ngồi xuống trước mặt cô, thổi nhẹ mấy sợi tóc rủ trước trán cô: “Nhóc, về nhà đi. Đến trưa là nắng gắt rồi đấy, trời kiểu này phơi một buổi là cháy da. Em mềm như đậu hũ thế kia, cẩn thận tróc cả lớp da đấy.”

Dư Thanh Đại không hiểu sao mỗi lần nói chuyện, anh đều đột ngột ghé sát vào, y như mấy tên du côn ngoài đường.

Cô chống tay định đứng dậy, nhưng vừa chạm đất, cơn đau nhói từ lòng bàn tay lan thẳng lên khiến cô khẽ kêu “a”, rồi lại ngã trở xuống.

Chu Thịnh cạn lời.

Yếu đuối đến mức này luôn à?

Anh nắm lấy cổ tay cô kéo người dậy. Vừa kéo lên, anh liếc thấy vết phồng rộp trong lòng bàn tay cô.

À… hiểu lầm thật rồi.

Hoá ra là tay bị phồng rộp.

Bàn tay cô bị bàn tay to, khô và nóng của anh giữ chặt. Cô lập tức như con mèo bị giẫm trúng đuôi, xù lông bật ra, giằng mạnh cổ tay: “Anh làm gì vậy!”

Cô ôm giỏ chạy sang đầu ruộng bên kia, muốn tránh xa anh càng nhiều càng tốt.

Con người này quá nguy hiểm.

Chưa gì đã thích đụng chạm lung tung.

Chu Thịnh bị cô hất tay, chỉ đứng xa xa nhìn bóng lưng của cô nhóc. Khoé môi anh cong lên một nụ cười nửa tà nửa thích thú.

Khi anh vào núi đi săn cũng vậy, sẽ chẳng bao giờ bắt con mồi ngay. Anh luôn đùa giỡn với con mồi một lúc, đợi nó mệt lả, chạy chẳng nổi nữa… rồi mới ra tay. Con mồi dễ bắt thì còn gì thú vị.

Mợ của Dư Thanh Đại đứng cách đó một đoạn, thấy cháu gái và Chu Thịnh nói gì đó, rồi Dư Thanh Đại lại ôm giỏ chạy sang bên kia, bà ấy cảm giác có gì đó không ổn. Bà ấy đứng dậy, đi về phía cháu gái: “Giao Giao.”

Dư Thanh Đại sợ mợ phát hiện mình khó chịu, vội điều chỉnh cảm xúc, nở một nụ cười nhẹ: “Mợ, có chuyện gì vậy ạ?”

“Mợ thấy thằng nhóc nhà họ Chu mới nói gì với con. Nó nói gì thế?”

Dư Thanh Đại hơi khựng lại: “Dạ… không có gì đâu mợ. Anh ấy chỉ bảo con nhặt ít đá thôi, một lần mang nhiều quá thì không bê nổi.”

Những chuyện như anh nắm tay cô, thổi tóc cô, trêu cô yếu đuối… thì cô tuyệt đối không nói ra.

Mợ nghe xong vẫn thấy lạ.

Thằng nhóc nhà họ Chu mà đi nhắc người ta nhặt đã ít lại sao?

Bình thường bà ấy chưa từng thấy thằng nhóc đó tốt bụng với cô gái nhà ai. Chứ đừng bảo nó khuyên người khác đừng mang vác nặng? Thằng nhóc đó còn mong người ta xách hai giỏ đá cho nhanh ấy chứ.

Mợ liếc sang phía Chu Thịnh, nheo mắt lại.

Dù có bực Chu Thịnh, nhưng Dư Thanh Đại vẫn thấy lời anh nói cũng có lý. Vì vậy cô chỉ nhặt nửa giỏ mỗi lượt. Nhẹ hơn thì có nhẹ thật, nhưng chân cô chạy đi chạy lại càng lúc càng mỏi.

Không phải cô lười, mà sức cô đúng là không chịu nổi.

Từ nhỏ đến giờ chưa làm việc đồng áng nặng nhọc, mặt trời chiếu thẳng xuống, ngay cả những viên đá cô nhặt lên cũng nóng bỏng tay.

Mợ hiểu cô vất vả.

Bà ầy đưa bình nước cho cô: “Giao Giao, uống chút nước rồi về xem ngoại con giúp mợ. Một mình bà ở nhà, mợ không yên tâm.”

Dư Thanh Đại không nhận chai nước. Thật ra cô cũng muốn đi về. Ở lại nữa cũng chẳng làm được bao nhiêu, để nước lại cho mợ uống thì tốt hơn.

“Vậy con về xem ngoại ạ.”

“Chiều đừng đến nữa. Hôm nay ngày đầu tiên, làm nửa buổi là được rồi.”

Dư Thanh Đại hơi ngại, nhưng cô biết, đây không phải lúc cố chấp. Đường vẫn còn dài, nếu cô cứ ép bản thân hôm nay, bị bệnh ra đấy, lại thành gánh nặng cho mợ.

Đổ nốt nửa giỏ đá cuối, cô xách giỏ trống xuống núi.

Người ta thường nói, lên núi dễ, xuống núi thì khó.

Quả là đúng.

Đi được mấy bước, cô đã phải ngồi xuống tảng đá ven đường để nghỉ. Cả thân mệt rã rời. Trước đây cô biết làm ruộng vất vả, nhưng không ngờ cực đến mức này. Đôi chân cô run lên từng đợt.

Mới đi được nửa đường, chân cô bỗng vấp vào gì đó. Cả người lẫn giỏ bị hất văng ra xa. Những vết phồng rộp trên tay bị đá chọc vào, rách toạc.

Nước mắt cô trào ra ngay tức khắc.

Đau quá.

Đau đến mức cô không sao tự đứng dậy nổi.

Đúng lúc ấy, Chu Thịnh từ trên núi xuống. Anh nhìn thấy cảnh cô nhóc bị cành cây vướng vào rồi ngã lăn xuống đất.

Cô nhóc nằm đó hồi lâu vẫn không đứng dậy nổi.

Có vẻ cú ngã vừa rồi rất đau.

Anh lao nhanh đến, chạy như bay, rồi luồn tay dưới nách nhấc cô dậy: “Nhóc con, có bị thương không?”

Cô còn chưa phản ứng kịp, người đã bị anh xách lên đứng thẳng.

Vừa đặt chân xuống đất, cơn đau trên người cô lan rộng hơn.

Chu Thịnh nhíu mày: “Nhóc gầy gò thế này, tôi còn chẳng dám dùng sức, sợ bẻ gãy xương em mất. Em yếu như con mèo con vậy, còn cố làm gì…”

Anh chưa kịp nói hết thì bắt gặp đôi mắt đẫm hơi nước của Dư Thanh Đại. Nhìn vào đó, lời nói của anh nghẹn lại ngay.

“Ê ê ê, đừng khóc chứ, tổ tông của anh. Làm như anh bắt nạt em không bằng. Ngã chỗ nào? Cho anh xem một chút?”

Dư Thanh Đại hít mũi, những giọt nước mắt như ngọc trai nơi khoé mắt rơi xuống. Cô vội đưa tay quệt đi: “Không cần anh lo.”

Ngã giữa đường đã đủ mất mặt rồi. Anh còn xuất hiện đúng lúc như thế, vừa hỏi vừa trêu, khiến cô càng xấu hổ hơn.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *