Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 6

Chương 6: Anh thả tôi xuống!

Cô vừa nâng tay lên, toàn bộ vết thương liền lộ ra trước mắt.

Chu Thịnh lập tức nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn, da dẻ mỏng manh mà lại chi chít bọng nước, lòng bàn tay còn dính đầy sỏi vụn, da thịt trầy xước một mảng lớn.

Anh khẽ cau mày: “Còn chỗ nào bị ngã đau nữa không? Trên người, trên chân có rách không?”

Dư Thanh Đại đâu biết mình bị thương ở những đâu. Cô chỉ cảm thấy phủ lục ngũ tạng như lệch cả sang một bên, chỗ nào trên người cũng đau.

Chu Thịnh thật sự chịu không nổi nữa. Anh lật cánh tay của Dư Thanh Đại lên xem. Than ôi, khuỷu tay cũng bị trầy rách, trên chân chắc chắn cũng bị thương. Anh thở dài: “Lại đây, để tôi cõng em xuống núi. Với dáng vẻ này, tối tan làm chắc em còn chẳng về được đến nhà.”

Anh thật sự không hiểu nổi, nhà họ Lý sao lại để một cô nhóc bé nhỏ thế này ra ngoài làm mấy việc nặng nhọc?

Cô nhóc mềm nhỏ như vậy, đáng lẽ phải được đem về nhà mà nâng niu mới đúng.

Dư Thanh Đại cảm giác nước mũi sắp trào ra, cô hít mạnh một hơi, nghẹn ngào nói: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”

Nói rồi cô vẫn cố lết từng bước khập khiễng về phía trước. Cái giỏ nhỏ vì cô bị ngã mà văng ra tận đằng xa, cô còn phải đi nhặt về. Việc chẳng làm được bao nhiêu, giỏ mà mất nữa thì biết nói sao.

Nhìn bộ dạng ấy, Chu Thịnh chẳng nói thêm câu nào, trực tiếp vòng tay ôm ngang eo cô bế lên: “Tôi thấy em yếu thế này mà sao lại bướng vậy hả? Tôi là sói hay là quỷ sao, có cắn em được không?”

Người thì ngã đến mức này rồi, còn cố tự lê xuống núi.

Dư Thanh Đại giật mình, bị anh bế lên khiến cô vô cùng lúng túng: “Anh thả tôi xuống!”

Đây là cái tình huống gì vậy…

Chu Thịnh thì trước đó chưa bế lên nên không biết, vừa ôm đã thấy trong tay là một khối mềm thơm, nhẹ đến mức như không có xương. Anh thật sự hơi không muốn buông ra. Hai bàn tay nhỏ của Dư Thanh Đại lại lúng túng chẳng biết đặt đâu, không dám chạm vào anh cũng không dám níu lấy gì, cuối cùng đành ôm chặt trước ngực.

Tư thế ấy… chẳng khác nào Chu Thịnh đang làm gì không đứng đắn với cô vậy.

Chu Thịnh cúi đầu liếc một cái: “Không cho tôi bế cũng được. Nhưng em mà xuống núi kiểu này thì nguy hiểm lắm. Hôm nay tôi không thấy thì thôi, đằng này lại đúng lúc gặp phải. Tôi mà bỏ mặc thì lương tâm không yên. Hay là tôi cõng em nhé.”

Vốn dĩ Dư Thanh Đại tiếp xúc với anh đã thấy lơ mơ mơ hồ, Chu Thịnh lại nói năng, hành xử chẳng giống ai. Cô sợ mình từ chối, anh sẽ đột nhiên đổi sắc mặt, làm chuyện gì không lý trí, nên chỉ lặng lẽ gật đầu.

Cô thận trọng nằm lên lưng anh. Chu Thịnh cúi xuống ôm lấy chân cô cố định lại, xong còn không quên trêu: “Này nhóc, em có ăn cơm không thế? Sao chân gầy như que củi vậy?”

Thậm chí còn nhỏ hơn cả cánh tay anh.

Chu Thịnh không chỉ tay chân to khỏe, lưng anh cũng rất rộng. Dư Thanh Đại toàn thân mất hết sức lực, cố chống đỡ được một lát liền không chịu nổi, ngả người dựa lên lưng anh.

“À đúng rồi nhóc, em tên gì?”

Anh cũng muốn gọi cô là “nhóc” cho tiện, nhưng rõ ràng mỗi lần gọi, cô lại mím môi tỏ vẻ không vui.

Chu Thịnh cảm giác, nếu cô đánh lại được anh thì chắc chắn đã đấm cho anh một cái rồi.

Giọng Dư Thanh Đại mềm oặt, nghèn nghẹn:

“Tôi tên là Dư Thanh Đại. Thanh Đại là tên một vị thuốc. Mẹ tôi là bác sĩ. Lúc sinh tôi ra có chút chuyện hơi vội, bà ấy sinh xong rồi phải rời đi ngay nên tiện tay đặt đại cho tôi cái tên, lấy từ một vị thuốc.”

Chu Thịnh không ngờ cô lại nói nhiều vậy.

Dư Thanh Đại.

Anh không biết viết thế nào, nhưng cảm thấy đây là cái tên hay nhất anh từng nghe.

“Dư Thanh Đại.”

“Hả?”

“Em còn đau không?”

Không có lời đáp lại.

Chu Thịnh khẽ nghiêng đầu. Người đang nằm trên lưng anh dường như mệt quá, đã thiếp đi mất rồi.

Anh cõng cô về tận nhà. Bà ngoại của cô đang đứng ngoài ngõ ngóng đợi, cứ như biết chắc cô sẽ về đúng giờ này.

Từ xa đã thấy Chu Thịnh cõng cháu gái mình, bà gọi lớn: “Giao Giao, con sao thế này?”

“Giao Giao?”

Nghe thấy tiếng của bà ngoại, Dư Thanh Đại hé mắt, khẽ kéo áo Chu Thịnh. Chu Thịnh liền từ từ đặt cô xuống: “Bà ơi, cô nhóc trượt chân ngã. Cháu thấy cô nhóc đi không nổi, nên đưa cô nhóc về luôn.”

Dù người còn đau, nhưng Dư Thanh Đại vẫn cố nở nụ cười với bà: “Con đỡ rồi ạ, không sao đâu ngoại. Sao ngoại lại ra ngoài?”

Rõ ràng là đang lái sang chuyện khác. Bà ngoại cũng không hỏi thêm.

“Cảm ơn cháu nhé. Vào uống chén nước đã chứ?”

Miệng thì mời, nhưng thân lại đứng chặn cửa. Chu Thịnh thông minh đến mức chỉ cần nhìn là hiểu ngay, anh cười phóng khoáng: “Không cần đâu bà, cháu còn có việc.”

Nói xong liền quay người đi luôn.

Bà dìu Dư Thanh Đại vào nhà, trên mặt toàn sự xót xa. Bà thừa biết vì sao cháu mình nhất quyết đòi xuống ruộng phụ làm. Tính con bé thế nào, bà hiểu rõ hơn ai hết.

Dư Thanh Đại ngồi trong sân, bà ngoại bưng ra một chậu nước. Bà không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng nâng tay cô đặt vào nước, kiên nhẫn rửa từng chút một.

Dù đau đến mức run cả người, Dư Thanh Đại vẫn không khóc, cũng chẳng rên la.

Cô nghiến răng chịu đựng.

Cô sợ bà ngoại lo lắng.

Buổi trưa, ăn xong hai bà cháu, Dư Thanh Đại lại tự mình bào chế thuốc. Từ nhỏ cô đọc sách y không biết bao nhiêu mà kể, làm chút thuốc tiêu viêm cho vết trầy thì quá đơn giản.

Cô không chỉ biết phối dược mà còn biết châm cứu. Bà ngoại lớn tuổi có mấy bệnh vặt, đều do một tay cô điều trị, cả châm kim cũng vậy.

Ở bên kia, Chu Thịnh rời nhà họ Lý xong, thì liền vội đến công xã.

Các thanh niên trí thức đợt mới nhất về nông thôn vừa đến, thôn Thanh Thạch cũng được phân vài người. Chu Thịnh được giao nhiệm vụ đi đón bọn họ.

Từ thôn Thanh Thạch đến công xã không xa. Anh mượn xe đạp của đội, đạp vài phút là tới.

Tổng cộng có năm người, hai nam ba nữ.

Thôn Thanh Thạch có mười hai đội sản xuất, mỗi đội trưởng sẽ bốc thăm để nhận người. Ai bốc trúng ai thì lấy người đó.

Tất nhiên, ai cũng mong bốc được một nam thanh niên khỏe mạnh.

Điểm công được tính theo kiểu đàn ông bảy phần, phụ nữ ba phần, phụ nữ yếu mà làm không nổi, cả đội sẽ không vui.

Nhưng đó là chuyện của sau này. Giờ Chu Thịnh chỉ cần dẫn họ về chỗ ở trước.

Vừa ra khỏi cổng công xã, anh bỗng dừng bước: “Mọi người chờ tôi một chút.”

Nói xong anh chạy vào trạm y tế bên cạnh. Hai phút sau lại đi ra, dẫn cả nhóm về thôn Thanh Thạch.

Sắp xếp họ vào nhà chung: “Có ba phòng, một phòng cho nam, một phòng cho nữ, bên cạnh là nhà bếp. Mọi người tự bàn bạc chuyện sinh hoạt nhé.”

Anh hướng dẫn chỗ lấy lương thực, chỗ gánh nước, xong xuôi liền đạp xe đi.

Đi được mấy bước, anh đã dừng trước cửa nhà cậu của Dư Thanh Đại.

Gõ cửa. Một lúc lâu mới có giọng nói mềm mại vọng ra: “Ai vậy?”

Nghe thấy tiếng là Chu Thịnh bật cười: “Nhóc à, tôi vào nhé.”

Anh đẩy cửa bước vào. Vừa hay Dư Thanh Đại từ trong phòng đi ra, hai người mặt đối mặt.

Thấy anh, cô hơi giật mình: “Anh có chuyện gì sao?”

Ánh mắt đầy cảnh giác.

Chu Thịnh bĩu môi. Nhóc con này mỗi lần thấy anh đều nhìn như gặp kẻ xấu vậy.

Anh đi thẳng tới, thò tay vào túi, rút ra hộp thuốc mỡ vừa mua, nhét vào tay cô: “Cho em. Bôi vào chỗ tay.”

Dư Thanh Đại vừa nhìn đã biết là gì. Cô vội đưa lại cho anh: “Không cần đâu, cảm ơn. Tôi bôi thuốc rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt của Chu Thịnh liền tối hẳn xuống.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *