Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 8

Chương 8: Để ý nữ đồng chí nhà người ta rồi à?

Nếu phải sống cả đời với một người đàn ông như vậy, cô ta cũng bằng lòng.

Trong lòng thoáng rộn lên niềm vui nhỏ, Tôn Ngọc Trân cố tỏ ra lễ độ rồi khẽ gật đầu.

Thấy Chu Thịnh nói xong chuẩn bị rời đi, cô ta vội vàng mở miệng: “Chu… đồng chí, anh có rảnh không? Tôi muốn ra công xã một chuyến, sợ quay về lại lạc đường.”

Chu Thịnh đáp thẳng, không vòng vo: “Không rảnh.”

“Trong thôn có mấy đồng chí tri thức đi trước, cô hỏi họ là được.”

Người ở đây thỉnh thoảng cũng ra công xã, đi dạo loanh quanh, không biết túi có bao nhiêu phiếu, bao nhiêu tiền, cứ thích rong chơi ở đó.

Nói xong anh quay lưng bước đi.

Tôn Ngọc Trân không ngờ anh đáp lại lạnh nhạt như vậy, cô ta có hơi buồn, cúi đầu xuống, vẻ có chút tủi thân.

“Ngọc Trân, cậu có đi công xã không? Bọn tớ định mua ít đồ dùng sinh hoạt.”


Hai cô nữ thanh niên trí thức đi cùng gọi theo, Tôn Ngọc Trân mới ngẩng lên: “Được, tớ cũng cần mua vài thứ.”

Ba cô gái tính chuyện đi cùng cho khỏi cô đơn, mai mới đi làm, hôm nay đi dạo nhẹ nhàng một chút.

Hoàng Tĩnh Vân có dáng người nhỏ nhắn, tính tình hoạt bát, nói: “Này Ngọc Trân, trước khi đến đây cậu có hỏi han được gì không? Nghe nói đợt trước có mấy thanh niên trí thức ở lại hẳn đây, còn sinh con nữa kìa.’”

Hà Khánh Phương dịu dàng đáp: “Tớ có nghe qua. Chuyện đó cũng bình thường thôi. Ngọc Trân, cậu tính sao?’”

Tôn Ngọc Trân mỉm môi, nhớ tới điều gì đó, nói: “Tớ thấy thôn Thanh Thạch cũng không tệ, nếu có thể ở lại lập gia đình ở đây, tớ cảm thấy cũng không tệ.’”

Chiều tan làm, Chu Trường Hà sai Chu Thịnh đi tới điểm trí thức xem xét thêm, dặn dò mấy thanh niên trí thức thật kỹ, ngày mai đừng đi làm muộn.

Ông nghĩ con trai chắc sẽ ậm ờ, không chịu, ai ngờ thằng nhóc này lại hồ hởi vô cùng.

Chu Trường Hà và Lưu Nhược Minh nhìn nhau: “Thằng này hôm nay, sao tự dưng lại nhanh nhảu thế?”

Lưu Nhược Minh thấy thằng con chưa cả ăn cơm, đã vội chạy ra ngoài, rồi hỏi: “Ông đã hỏi nó chưa? Trong điểm trí thức có mấy nữ đồng chí mới đến phải không?”

Chu Trường Hà châm điếu thuốc lào, mùa hè làm việc nặng nhiều, rít một hơi cho đỡ mệt, đó là thú vui hiếm hoi của ông, Lưu Nhược Minh cũng không trách móc gì.

Ông gật đầu: “Ý bà là thằng nhóc để ý nữ đồng chí nào rồi à?”

Lưu Nhược Minh lấy một quả dưa chuột rửa sạch, đặt lên thớt đập dập, định làm món dưa chuột trộn, tiếp lời: “Ông còn không biết cái thằng trời đánh nhà mình à? Nếu không phải vì mấy nữ đồng chí mới tới, thì có chuyện gì khiến nó vui vẻ, hăng hái như thế chứ?”

Bình thường có muốn thằng con mình làm gì, đều khó như kéo trâu, làm gì cũng lôi không nổi.

Mà nghĩ kỹ thì như vậy cũng tốt. Thằng nhóc đó tuy hơi quậy phá, tính tình chẳng ra sao, nhưng được cái mặt mũi sáng sủa. Hai vợ chồng họ vốn chẳng lo mấy cô nữ đồng chí chê nó. Nếu lần này nó chịu mở lòng, biết nghĩ đến chuyện lấy vợ, thì hai ông bà già này cũng đỡ phải chạy đôn chạy đáo lo chuyện mai mối cho nó.

Nhưng Chu Thịnh chẳng phải để ý gì đến nữ trí thức nào cả, anh còn chưa nhìn họ kỹ xem mặt mũi thế nào.

Anh lao đi hăng hái như vậy, chỉ vì điểm trí thức cách nhà cậu ruột của Dư Thanh Đạm không xa. Nhỡ cô nhóc ấy ra sân lấy nước hay đứng hóng gió…

Nghĩ vậy, anh càng bước nhanh hơn.

Trong điểm trí thức, mọi người đang loay hoay nhóm lửa. Toàn là người từ thành phố đến, chưa bao giờ phải đun bếp theo kiểu này, lửa chập chờn, mặt mũi ai cũnglem nhem như mèo. Chu Thịnh tới nơi, cái bếp vẫn nguội lạnh.

Tôn Ngọc Trân nhìn thấy anh, mắt sáng lên, vội chỉnh lại mái tóc: “Chu đồng chí, anh đến à?”

 Mọi người quay lại, thấy anh như thấy vị cứu tinh, mong anh giúp được việc nhóm lửa.

Chu Thịnh vốn biết làm, nhưng lần này anh có ý khác. Anh giả vờ lắc đầu: “Tôi cũng không rành lắm. Để khỏi làm mọi người chờ, tôi đi gọi người tới giúp.’”

Nghe vậy, mấy người trí thức đơn thuần này tin ngay, cảm thấy anh chàng cao to này rất đáng tin cậy.

Giả vờ lo lắng giúp đỡ không hoàn toàn là vì tốt bụng của anh, mà anh muốn có cớ đi ngang qua nhà Dư Thanh Đại. Đi một mình thì lộ liễu, còn dẫn một nam trí thức đi cùng thì lại rấthợp lý.

Anh chỉ vào Lâm Mộc, rồi bảo: “Cậu theo đi tôi.”

 
Lâm Mộc mỉm cười đi theo anh.

Chu Thịnh suy nghĩ chốc lát rồi chỉ vào ngôi nhà dưới gốc liễu lớn: “Nhà đó gần nhất, qua hỏi thử họ xem.”

Hai người đến gõ cửa nhà cậu mợ Dư Thanh Đại.

Giờ này mọi người đã tan làm, bởi nhà có thêm hai miệng ăn nên mợ về sớm hơn thường lệ, cơm nước đã sẵn sàng.

Trên bàn đá đã bày cháo và mấy món ăn kèm. Khi Chu Thịnh và Lâm Mộc bước vào sân, Dư Thanh Đại đang ngồi trên bậc thềm, kèm Lý Phú Mãn làm bài.

“Đừng cẩu thả, biết chưa? Câu này là bẫy đó, phải đọc kỹ đề.’”
Cô nghiêm túc chỉ điểm cho Tiểu Mãn, cậu bé nghe rất chăm chú. Ngay cả Triệu Ái Mai cũng cười theo: “Giao Giao, thằng này ở trường chắc chưa từng học bài nghiêm túc như thế này đâu, hay là con răn dạy tốt.’”

Vừa dứt lời thì nghe Chu Thịnh gọi: “Thím ơi, nhà mình ăn cơm chưa?”

Dư Thanh Đại theo phản xạ mà ngẩng đầu lên. Chỉ thấy Chu Thịnh đứng giữa sân, dáng người phóng khoáng, phía sau còn có một thanh niên ăn mặc thư sinh.

Cô vội thu ánh mắt về, nhưng trong lòng không giống như lúc nãy, cô cảm thấy có một ánh nhìn nóng rực từ hướng đó đang dõi về phía mình.

Lý Phú Mãn kéo tay cô: “Chị, câu sau tính sao?”

Chu Thịnh thấy hai người ra vẻ như không để ý, nhướng mày một cái. Cô nhóc lại giả vờ làm ra vẻ không thấy anh.

Trời hơi tối, khó mà nhìn rõ vết thương trên tay cô đã đỡ hay chưa.

Triệu Ái Mai tay vẫn cầm xẻng đảo đồ ăn, gương mặt thân thiện, nói lời mời: “Đang chuẩn bị ăn đây, vào ăn chút đi.”

Đó chỉ là câu xã giao của làng xóm, ít ai để ý.

Chu Thịnh kể sơ qua tình hình ở điểm trí thức, Triệu Ái Mai vội sai Lý Phú Sơn: “Sơn Tử, con qua giúp họ một chút đi, mẹ đang dở tay.”

 Lý Phú Sơn rửa mặt qua loa, rồi nói: “Đi thôi, việc này tôi làm được.”

 Chu Thịnh lớn giọng: “Thím, cháu đi đây!”

Giọng của anh vang khiến cả sân đều nghe rõ, không biết anh cố ý gọi to để cho ai nghe.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *