Tiểu Y Nữ Rơi Lệ, Đại Ca Thôn Liền Cúi Đầu

[Tiểu Y Nữ] Chương 9

Chương 9 – Dư Thanh Đại bực mình vì Chu Thịnh

Chu Thịnh dẫn người từ nhà họ Lý đi ra, không ngờ lại chạm mặt Trần Tân Diệu.

Hôm nay trông Trần Tân Diệu khác hẳn mọi khi, cứ ấp a ấp úng. Chu Thịnh liếc cậu ta một cái: “Có lời thì mau nói!”

Lý Phú Sơn và Lâm Mộc đã quay về điểm trí thức trước. Chu Thịnh và Trần Tân Diệu đứng ở bên ngoài nói chuyện.

Trần Tân Diệu lúc về đã ngẫm cả nửa ngày, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng. Nếu anh Thịnh thực sự thích mình… thì cậu ta cũng không phải không thể chấp nhận. Vấn đề là chuyện giờ cứ mập mờ, khiến cậu ta chẳng đoán được gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta dứt khoát chạy đến nhà Chu Thịnh.

Nhà họ Chu nói Chu Thịnh đã đến điểm trí thức, nên cậu ta lại đuổi theo tới tận đây.

“Anh Thịnh, cái… cái thuốc mỡ anh cho em, em đã dùng rồi.” Cậu ta nói xong còn lén liếc Chu Thịnh một cái.

Chu Thịnh không ngờ cậu ta chỉ nói mỗi câu đó: “Ừ, đỡ hơn chưa?”

Tim Trần Tân Diệu đập thình thịch. Đấy, anh Thịnh đúng là đang quan tâm mình!

Không biết từ bao giờ, Chu Thịnh đã nảy sinh tâm tư như vậy với cậu ta?

Đàn ông mà giấu kín lòng như thế chắc là rất khổ tâm!

Chu Thịnh nhìn Trần Tân Diệu như đang diễn kịch ngay trước mặt mình. Lúc thì nhíu mày, lúc lại giãn ra, miệng thì lầm bầm.

Anh bực hết cả mình, đấm một cái vào ngực Trần Tân Diệu: “Đừng dùng cái ánh mắt buồn nôn đó nhìn ông đây!”

Nhìn y như kiểu ngắm đàn bà ấy!

Trần Tân Diệu tưởng Chu Thịnh ngại, liền tiến một bước túm lấy tay anh: “Anh Thịnh, nếu anh… thật sự có ý đó, em, em… em cũng đồng ý…”

Chu Thịnh không hiểu nổi, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai: “Ý gì?”

“Anh không phải… đối với em… với em…” Cậu ta nói không nên lời, còn cảm thấy rất ngượng, dù sao cũng chưa từng thử với đàn ông bao giờ.

Đến mức này rồi thì Chu Thịnh còn không hiểu nữa mới lạ. Anh hất mạnh tay Trần Tân Diệu ra, như vừa bị chạm vào cái gì bẩn thỉu, đứng tránh xa: “Trần Tân Diệu, đầu óc mày có vấn đề à?”

“Ông đây thích mày? Mày điên rồi à? Mẹ nó!” Bất chợt Chu Thịnh cảm thấy ớn lạnh.

Trần Tân Diệu thì chẳng hiểu gì cả. Đây là Chu Thịnh đang xấu hổ vì bị lộ tâm tư sao?

“Trần Tân Diệu, mày thích đàn ông hay đàn bà thì liên quan gì đến ông đây! Nhưng đời này ông đây chỉ thích phụ nữ. Cút xa ra, đồ điên này!”

Thứ gì đâu!

Trần Tân Diệu xấu hổ muốn chết. Cậu ta còn suy nghĩ cả buổi, chuẩn bị tâm lý “hi sinh vì anh Thịnh”, ai ngờ người ta chỉ đơn giản là cho một lọ thuốc mỡ thôi sao?

Mà ngay cả lọ thuốc mỡ đó cũng là thứ Chu Thịnh vốn định đem tặng người khác mà chưa tặng được.

Trong điểm trí thức, Lý Phú Sơn chẳng mấy chốc đã nhóm được lửa, còn chỉ cho mọi người cách làm.

Cái bếp ở điểm trí thức mới dựng, khó nhóm hơn loại dùng lâu. Anh ấy làm đen hết cả tay vì bồ hóng. Bên cạnh, một bàn tay trắng trẻo thò ra, đưa cho anh ấy một chiếc khăn lông màu hồng: “Đồng chí, lau tay đi.”

Nghe thấy tiếng, Lý Phú Sơn quay đầu lại. Chỉ nhìn một cái, mặt anh ấy đã đỏ lên, vội xua tay: “Không cần đâu, tôi lát nữa về rửa cũng được.”

Hà Khánh Phương thấy anh không nhận thì cũng không ép, chỉ mỉm cười thu tay về.

Lý Phú Sơn bước ra khỏi điểm trí thức, Chu Thịnh đang đứng ở cửa hút thuốc.


“Xong rồi à?”

“Ừ. Cậu không biết nhóm lửa à?” Lý Phú Sơn thấy lạ, đàn ông con trai trong thôn mà lại không biết nhóm lửa.

Chu Thịnh ậm ừ trả lời: “À… quên mất.”

Quên cái gì thì Lý Phú Sơn cũng chẳng hỏi thêm.

Nhưng thấy Chu Thịnh đi theo mình, anh ấy dừng bước: “Còn chuyện gì nữa à?”

Chu Thịnh ho khan một tiếng, hơi lúng túng: “Tôi đưa cậu về.”

Lý Phú Sơn nhìn cái sân chỉ cách đó chừng trăm mét, càng khó hiểu: “Đưa tôi về?”

Cuối cùng Chu Thịnh vẫn đưa anh ấy về tận nhà.

Còn mặt dày ghé sát lại hỏi Lý Phú Mãn: “Mãn Tử, ở trường Chu Cường học hành có đàng hoàng không?”

Chu Cường là em trai Chu Thịnh, học cùng lớp hai với Lý Phú Mãn. Quan hệ thì không mấy thân.

Lý Phú Mãn thấy Chu Cường hay khoe mình là con trai của trưởng thôn, đồ dùng gì cũng đẹp hơn người ta, lại có quà vặt, chơi với ai cũng tỏ vẻ ta đây, nên cậu bé vốn không thích Chu Cường lắm.

Nhưng không ngờ Chu Thịnh lại hỏi chuyện này, cậu bé trả lời thật thà: “Tạm được ạ, em với bạn ấy không thân.”

Chu Thịnh liếc quyển sách bên cạnh cậu bé: “Sách của chị em à?”

Toàn sách y học. Đúng là người mê học.

Bảo sao lần trước nói mình biết dùng thuốc, hóa ra là tự nghiên cứu sao?

Anh quay đầu nhìn vào trong nhà. Không biết cô nhóc kia đang bày cái gì, anh cố tình nói to với Lý Phú Mãn, không tin cô ở trong nhà mà không nghe thấy.

Đúng như dự đoán, Dư Thanh Đại nghe rõ mồn một. Không chỉ nghe thấy, mà còn bực mình nghĩ. Cái người này ngày chạy ba lần sang nhà cậu mình. Sao không dọn đến ở luôn đi cho rồi?

Cô chẳng hiểu anh còn có chuyện gì chưa làm xong.

Ngay đến chuyện học hành của Lý Phú Mãn mà cũng có thể buôn một hồi.

Đúng là lắm mồm!

Mùa hè nóng hầm hập, cơm nước xong xuôi thì cả nhà ra sân hóng mát. Cô cũng muốn ra ngoài.

Nhưng không muốn gặp cái người đó.

Cô cảm giác chỉ cần mình bước ra, y như rằng người đàn ông kia lại kiếm cớ nói chuyện với mình. Cô không muốn để ý đến anh.

Thà chịu nóng còn hơn!

Nhưng cô không ra không có nghĩa người khác không đi vào.

Lý Phú Mãn nhảy loi choi chạy vào: “Chị ơi, anh của Chu Cường gọi chị có việc.”

Dư Thanh Đại ngẩng cổ nhìn ra sân, kẻ đó đang nói gì với mợ và bà ngoại cô, khiến hai người họ cười gập cả lưng.

“Tìm chị có chuyện gì?”

Lý Phú Mãn cảm thấy chị Giao Giao nghe xong câu đó hình như không vui lắm: “Anh của Chu Cường nói đảm bảo chị nghe xong sẽ vui, bảo chị ra ngay đi.”

“Ra đi chị. Trong nhà nóng lắm, ngoài sân mát hơn, còn có gió nữa.” Cậu bé kéo tay Dư Thanh Đại, lôi cô ra sân, để cô ngồi cạnh bà ngoại.

Chu Thịnh thì ngồi cách bà ngoại không xa.

“Bà ngoại.” Dư Thanh Đại ngoan ngoãn ngồi sát bên, chẳng thèm liếc nhìn Chu Thịnh.

Chu Thịnh nhướng một bên mày, hỏi: “Đồng chí Dư biết y thuật à?”

Ban đầu cô tưởng anh lại định nói mấy lời vô bổ như mọi khi, không ngờ anh lại hỏi một câu nghiêm túc. Tâm trạng cô lập tức khác hẳn.

“Có biết một ít.”

Thực ra là biết rất nhiều. Ở thôn Bạch Sa, cô chữa bệnh cho không ít người, hầu như chẳng ai là không khỏi.

Nhưng những chuyện này cô không kể với Chu Thịnh.

“Vậy thì tốt. Thôn Thanh Thạch chưa có trạm y tế. Nếu có cơ hội, em có muốn đến trạm hỗ trợ không?”

Mắt Dư Thanh Đại sáng bừng. Cả khuôn mặt cô tràn ngập phấn khởi:
“Thật sao?”

Không nói đâu xa, chữa bệnh chắc chắn hợp với sở trường của cô hơn ra đồng làm việc.

Hơn nữa, chữa bệnh thì còn được tính công điểm.

Như vậy chẳng phải có thể phụ giúp gia đình sao?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *